Nghe được giọng nói kèm tiếng nức nở của bà Trình, ông Trình buông tay khỏi Lục Tử Minh, lại bởi vì quá tức giận, nước mắt đảo quanh mắt, đỏ cả hai mắt, ông tự tay lau mặt, gần như khóc thất thanh.
Bà Trình giữ chặt lấy Lục Tử Minh: “Tử Minh à, con rể tốt của mẹ, mẹ luôn yêu thương con, con nể mặt mẹ, nói cho mẹ biết tại sao Mai Tây lại thành ra thế này? Có phải con làm chuyện gì khiến nó tức giận thành như thế? Chỉ cần con nói thật với mẹ, mẹ sẽ không trách con, nhé?”
Mặc kệ bà Trình có khuyên bảo tận tình thế nào, Lục Tử Minh cũng vẫn im lặng như cũ, bác sĩ khám bệnh có chút không nhịn được: “Cô, chú, hai người cũng đừng nói với anh ta nữa, anh ta nếu không nói nguyên nhân thật sự thì thôi, cháu sẽ làm vài lần kiểm tra, hai người đưa bệnh nhân đi kiểm tra, kết quả kiểm tra cũng sẽ xác nhận tình hình bệnh, chờ bệnh nhân tỉnh lại chúng ta lại hỏi cô ấy nguyên nhân.”
“Không biết nguyên nhân cũng chữa được à, thế thì tôi yên tâm.” Bà Trình nghe thấy thế thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay Lục Tử Minh ra, hằn học nhìn hắn.
Ông Trình nhận đơn thuốc bác sĩ kê, đi nộp tiền, Lục Tử Minh đang khó chịu vì lời nói của bác sĩ như chợt bừng tỉnh, muốn lấy đơn thuốc trong tay ông Trình đi nộp tiền, lại bị ông Trình quả quyết cự tuyệt: “Con gái của tôi, tôi có thể nuôi nó hơn 30 năm, cũng có thể để nó chữa bệnh, không cần tiêu tiền của cậu.”
Bên này bác sĩ đã sắp xếp y tá đẩy cáng tới, để Trình Mai Tây lên cáng, bác sĩ dặn dò bà Trình: “Kiểm tra xong hai người làm thủ tục nhập viện cho cô ấy trước, có kết quả đưa thẳng đến chỗ cháu, cháu sắp xếp cho cô ấy uống thuốc.”
Bà Trình cùng Trương Bác Tùng mỗi người một bên đẩy Trình Mai Tây đi xét nghiệm, thầy thuốc vừa đi ra lại quay lại: “Cô ấy hiện nay ở trạng thái tê liệt, cần đúng giờ tiến hành vệ sinh khoang miệng, lật người mát-xa, tắm rửa thay quần áo, cho uống nước, ăn thức ăn lỏng phù hợp, còn phải đúng giờ đại tiểu tiện. Còn nữa, cô ấy tuy rằng bất động, nhưng ý thức rất tỉnh táo, không cần tùy tiện bàn luận bệnh tình trước mặt cô ấy, nếu cảm xúc của bệnh nhân đột nhiên bất thường, phải kịp thời gọi y tá.”
Bà Trình vô cùng cảm kích: “Cám ơn bác sĩ, làm bác sĩ lo lắng, chúng tôi nhất định làm theo lời bác sĩ.”
“Cô, cô đừng sốt ruột, chỉ cần mọi người phối hợp xét nghiệm trị liệu, cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe lại, có chuyện thì liên hệ với cháu.” Thầy thuốc nhẹ nhàng dặn dò bà Trình.
Bà Trình vừa gật đầu, vừa cùng Trương Bác Tùng mang cáng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, bà Trình liền nghiêng đầu hỏi Trương Bác Tùng: “Tiểu Trương, cậu không phải có chuyện giấu chúng tôi đấy chứ? Nếu cậu biết rõ tình hình cứ nói với chúng tôi, cậu xem tôi với ông ấy đáng thương biết bao?”