Mục lục
Sợ Cưới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Bác Tùng hơi chột dạ: “Cháu thực sự là không biết ạ, hôm đó mọi người đến một lúc lâu cháu mới tới, bác sĩ chẳng phải nói rồi à, tình huống không rõ cũng có thể điều trị, cô đừng nghĩ nhiều, trước tiên cứ chữa bệnh cho chị dâu đã, cho dù có chuyện gì cũng đợi chị dâu tỉnh lại rồi hỏi, chúng ta lại bàn bạc.”

Trương Bác Tùng là em rể Lục Tử Minh, chắc chắn là quan hệ thân thiết với người nhà họ Lục, bà Trình thấy không hỏi được lời nói thật từ Trương Bác Tùng, cũng không cố gắng vô vị nữa, hai người đẩy cáng, chỉ im lặng đi về phía trước.

Một loạt các xét nghiệm làm xong đã là 2 giờ sáng. Kết quả phải 10 giờ ngày hôm sau mới có, mọi người trở về đến phòng bệnh, Lục Tử Minh liền bảo ông bà Trình về nhà nghỉ ngơi, ông Trình lắc đầu: “Con gái của tôi thành thế này, nó không khỏe lên, tôi sẽ không bao giờ xa nó nửa bước, anh muốn đi nghỉ cứ việc đi, tôi và mẹ anh ở lại bệnh viện.”

Lục Tử Minh lại nói với Trương Bác Tùng: “Thế, Bác Tùng, anh cùng ba mẹ ở lại đây, tối cậu về nhà nghỉ ngơi đi.”

Trương Bác Tùng lắc đầu: “Cô chú nhất định không về, cháu về nghỉ ngơi vậy, còn em họ cháu nữa, còn đang ở xe chờ chúng ta đấy.”

Ông Trình xua tay: “Tử Minh, chỗ này có tôi và mẹ anh là được, anh dẫn khách về nhà đi, ngày mai 10 giờ mới có kết quả, đến lúc đó các anh lại đến, sáng mai Tiểu Trương cũng đừng đến nữa, lái xe về thẳng Thẩm Dương đi thôi!”

“Không, không, cháu tới đây là để hỗ trợ chăm sóc chị dâu, sáng mai cháu lại đến xem tình hình ra sao, nếu không nghiêm trọng, cháu sẽ về Thẩm Dương, nếu tình hình nghiêm trọng cần hỗ trợ, cháu sẽ không về ngay.” Trương Bác Tùng nói hợp tình hợp lý.

Ông Trình hơi suy nghĩ: “Cũng được, vậy hôm nay Tiểu Trương vất vả rồi, còn phiền cậu cũng đợi đến tận bây giờ.”

“ Chú thế là khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, không nói lời hai nhà. Vậy tối nay cô chú vất vả, sáng sớm mai chúng cháu lại đến.” Trương Bác Tùng không hề khách sáo.

“Ba, mẹ, vậy ba mẹ vất vả, con đưa khách về, buổi tối sắp xếp ít đồ dùng cho Mai Tây, sáng sớm mai con lại đến.” Lục Tử Minh cẩn thận nói, ông Trình cũng không muốn dây dưa vô nghĩa cùng hắn, chỉ gật đầu nhẹ nhàng.

Lục Tử Minh và Trương Bác Tùng đi ra khỏi phòng bệnh, vừa ra cửa, Trương Bác Tùng liền nhíu mày, nói đùa với Lục Tử Minh: “Anh trai, nhìn không ra, thủ đoạn lừa gạt phụ nữ của anh vẫn là hạng nhất, bên này vừa ổn định chị dâu, bên kia lại phải đi dỗ cô bồ bé nhỏ. Thật đúng là mọi việc đều thuận lợi, như cá gặp nước nhỉ?”

“Cậu cũng đừng cười anh nữa, anh bây giờ trái phải đều mất lòng, hai bên đều không ổn.” Lục Tử Minh cau mày.

“Anh cũng đừng giả vờ đau khổ, em thấy anh rất hưởng thụ đấy chứ. Tình nhân nhỏ mềm mại dịu dàng như thế, anh đang mừng thầm trong lòng chứ gì?” Trương Bác Tùng đánh một cái vào ngực Lục Tử Minh.

“Hưởng thụ cái gì, chị dâu cậu tính tình nóng nảy, anh vốn cho rằng cùng lắm đánh nhau với anh một trận, rồi nhanh chóng đồng ý ly hôn. Ai biết được cô ta chưa nói năng gì về thẳng Thẩm Dương, náo loạn thế này, nếu cô ta cứ như vậy, anh cũng chẳng có cách nào mở miệng nói chuyện ly hôn, cứ thế này mãi, Cốc Thư Tuyết cũng sẽ không chịu.” Lục Tử Minh chẳng có tâm trạng nào đùa với Trương Bác Tùng.

Trương Bác Tùng dừng cười, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Ba mẹ vợ anh là có nghi ngờ rồi. Trên đường đi cứ hỏi mãi về chuyện của Cốc Thư Tuyết, còn có việc Cốc Thư Tuyết dám theo đến thành phố T, em thấy cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt đâu, anh phải chú ý.”

“ Anh sẽ chú ý, hôm nay vất vả cậu, vì chuyện của anh, năm mới rồi để cậu rời Ngữ Hoan Ngữ Nhạc, một đường vất vả theo anh đến thành phố T, sáng mai nếu không có chuyện gì lớn, cậu tự quay về Thẩm Dương đi.” Lục Tử Minh trong lòng cảm kích Trương Bác Tùng.

“ Chúng ta là anh em mà, anh nói lời này là coi em là người ngoài rồi, phải một lòng chứ, về sau có chuyện gì, cũng mong anh phải giúp em che dấu nhé.” Trương Bác Tùng cười to.

“ Cậu dám làm chuyện gì có lỗi với Tử Khanh nhà chúng ta, cẩn thận anh đánh gãy chân chó của cậu.” Lục Tử Minh nghe thấy thế liền cuống.

“Ha ha, anh đừng thật thà như vậy mà, em sẽ không giống anh, cùng lắm ở bên ngoài có dịp thì chơi đùa, sẽ không làm cho nội bộ mâu thuẫn như anh đâu.” Trương Bác Tùng vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK