Theo sau đó là các xe tải chở gạch và cát.
Nhiều người trong số họ không biết rõ về thôn Đại Long, hơn nữa Triệu Đại Vĩ vẫn đang sống trong một ngôi nhà nát, vì vậy đã bí mật nói với Hàn Vũ Chân: "Chị Hàn, chị có chắc rằng dự án này đáng tin cậy không? Tôi nghĩ đây là nhà nghèo kiết xác…"
Lỗ tai của Triệu Đại Vĩ rất nhạy bén, tuy rằng người nọ đã hạ thấp giọng nói, nhưng là anh vẫn nghe thấy được.
Tuy nhiên, anh không muốn đáp lại thành kiến của người này.
Hàn Vũ Chân nói: "Yên tâm đi, Triệu tổng không nghèo đâu, tôi đã từng xem tài khoản của Triệu tổng rồi, hàng triệu tệ đó nhé, hơn nữa Triệu tổng cũng đã đặt cọc năm trăm nghìn tệ rồi!"
"Được thôi, tôi chỉ lo lắng ông chủ Triệu này không trả nổi khoản tiền sau." Người đó lại nói.
Vào lúc này, những gì người nọ nói tình cờ bị người xung quanh nghe thấy, chính là bà Trịnh Lệ Cúc, mẹ của Tôn Hồng Hồng nghe thấy.
Trịnh Lệ Cúc có chút tức giận nói: "Như tôi thấy thì các người là mắt chó xem thường người khác! Tưởng rằng thôn Đại Long của chúng tôi nghèo khó, không có người giàu, cho nên mới dám nghi ngờ?"
"Để tôi nói cho mà biết, Đại Vĩ có thể kiếm được hàng chục nghìn tệ mỗi ngày đấy nhé, thế thì sao có thể nợ chút tiền này của các người?"
Sau khi Trịnh Lệ Cúc nói xong, bà ta vẫn bày ra vẻ mặt rất kiêu ngạo, mặc dù Triệu Đại Vĩ kiếm được tiền cũng không quá liên quan đến bà ta.
Nhưng bà ta rất kiêu ngạo!
"Mỗi ngày kiếm hàng chục nghìn tệ? Nói dối, người ở chỗ này thì có thể kiếm mấy chục nghìn một ngày?" Người nọ lại hỏi.
"Ha ha." Trịnh Lệ Tú quay đầu không muốn nhìn đối phương: "Tôi không muốn quen biết với người thường như cậu. Tôi nói cho cậu biết, chỉ tính riêng khoản tiền thu được từ việc Đại Vĩ ủy thác Hồng Hồng nhà tôi bán túi thơm trên mạng, liền có thể kiếm mấy chục nghìn tệ mỗi ngày đó!"
"Nếu tính thêm thu nhập từ việc hái nấm trên núi, tôi ước tính rằng Đại Vĩ có thể kiếm được khoảng trăm nghìn tệ mỗi ngày!"
Nói xong bà ta còn trợn trắng mắt.
Câu nói này không chỉ khiến đám người mà Hàn Vũ Chân dẫn đến nhốn nháo, mà ngay cả những người dân trong thôn đang đứng xem cũng nhốn nháo không kém.
Trên thực tế, nhiều người trong thôn đã suy đoán rằng Triệu Đại Vĩ có thu nhập cao, nhưng công bố ra ngoài cũng chỉ có lần công khai này của Trịnh Lệ Cúc.
Hàn Vũ Chân choáng váng khi nghe những lời này!
Kiếm hàng trăm nghìn tệ mỗi ngày?
Thế chẳng phải sẽ kiếm được khoảng ba mươi triệu tệ mỗi năm sao?
Con số khủng bố như vậy, Hàn Vũ Chân chỉ dám nghĩ rằng những người sống trong biệt thự ở thành phố lớn mới làm được, chứ không dám nghĩ tới Triệu Đại Vĩ có thể làm được.
Những người khác còn sửng sốt hơn.
Ban đầu nghĩ rằng thôn Đại Long chỉ là một ngôi làng nghèo, nhưng ai có thể ngờ rằng trong ngôi làng nghèo này thực sự có thể sinh ra một con rồng thật sự!
Ngay khi Hàn Ngọc đang choáng váng, Triệu Đại Vĩ bước tới nói: "Chị Vũ Chân, ngoài biệt thự thì tôi còn có những dự án khác, nếu như chị có thời gian thì tôi cũng có thể để chị làm."
"Dự án gì?" Bây giờ Hàn Vũ Chân thực sự thiếu tiền, vì vậy cô ấy rất vui mừng khi nghe thấy vậy.
Thực ra thì cô ấy đã bán nhà để trả nợ, và giờ cô ấy chỉ đang ở nhà thuê, cô ấy cũng chỉ còn rất ít tiền cá nhân.
Triệu Đại Vĩ nói: "Tôi muốn xây một khách sạn trang trại ven hồ, khoảng hai tầng, tôi ước tính rằng nó sẽ có diện tích từ hai đến ba trăm mét vuông, cách trang trí cũng mang phong cách nông thôn hơn một chút. Không biết chị có thể làm không?"
"Có thể, không thành vấn đề."
"Có khiến chị làm chậm tiến độ xây dựng biệt thự không?" Triệu Đại Vĩ hỏi lại.
"Không đâu, khách sạn trang trại này của cậu dễ làm hơn so với với biệt thự. Ngày mai tôi sẽ đưa cậu xem một số phong cách khách sạn trang trại, để cậu lựa chọn, sau khi lựa chọn xong thì tôi sẽ xây dựng cho cậu."
"Về giá cả thì chắc chắn không đắt bằng biệt thự của cậu đâu, nhiều nhất cũng chỉ một triệu tệ mà thôi. Tuy nhiên, giá cả cụ thể cần đợi cậu quyết định kiểu dáng đã, rồi chúng ta sẽ bàn bạc tiếp."
"Được!"
...
Triệu Đại Vĩ và Hàn Vũ Chân bàn bạc xong, sau đó Hàn Vũ Chân vô cùng hăng hái bắt tay vào xây dựng biệt thự.
Tại nơi xây biệt thự, đã có gạch, đất, cát chất đống một bên.
Hàn Vũ Chân làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc.
Trong những ngày nắng nóng này, cô ấy mang theo một cái mũ để đội, giám sát công trình bên ngoài, thậm chí còn tự mình làm việc của công nhân.
Khi cô ấy nóng bức, trên người cô ấy toát ra những giọt mồ hôi to.
Triệu Đại Vĩ nghĩ có thể làm một số loại kem làm trắng da cho Hàn Vũ Chân, để cô ấy không phải lo lắng về việc bị rám nắng dưới ánh nắng mặt trời.
Để đạt được điều này, anh đã đích thân lên núi để xem liệu có thể tìm thấy một gốc ‘Tiên Tử Tiếu’
Anh thật may mắn, vừa vào núi không bao lâu, anh đã tìm thấy một gốc Tiên Tử Tiêu ở một chỗ rất khuất bên đường.
"Kem bùn làm trắng da được làm từ Tiên Tử Tiêu, có hiệu quả tuyệt thế vô song." Triệu Đại Vĩ nói: "Tuy nhiên, loại dược liệu này sắp tuyệt chủng, mình nên tiếp kiệm một chút."
Hái xong gốc Tiêu Tử Tiên và xoay người đi về nhà.
Vừa tới cửa nhà, anh nghe thấy có người gọi ở ngoài cửa: "Xin hỏi Triệu tổng có nhà không?"
Nhìn qua, Triệu Đại Vĩ thấy đối phương là một người đàn ông trung niên, mà anh chưa từng gặp, nghe giọng nói hẳn là người thành phố.
"Ông tìm Triệu Đại Vĩ sao?" Triệu Đại Vĩ nói: "Là tôi."
Triệu Đại Vĩ lại nhìn người nọ, nhìn kỹ một chút, nói: "Xin hỏi, ông tìm tôi có chuyện gì?"
Đối phương lập tức nói: "Xin chào, Triệu tổng, tôi là Phương Văn Thành, một người bán cá. Tôi đến đây là bởi vì nghe nói cá của cậu có chất lượng tốt, nên muốn hỏi liệu có thể bán cho tôi một ít không? Tôi có thể trả giá cao!"
"Người bán cá?"
Triệu Đại Vĩ đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức cong môi cười nói: "Cá chỗ tôi có chỗ chuyên cung cấp rồi, vậy nên không bán cho ai nữa."
Phương Văn Thành không nói nên lời.
Không bán mà cậu còn cười vui thế sao!
"Không thể đem ra ngoài và bán cho tôi một ít được sao?" Phương Văn Thành nói: "Tôi có thể trả giá một cân một trăm tệ để mua cá của cậu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chất lượng không được kém!"
"Mỗi cân một trăm tệ!" Tiền Mỹ Lâm vừa đi tới đã hoàn toàn ngốc nghếch.
Loại cá nào có thể bán với ‘cái giá trên trời’ một trăm tệ một cân!
Người không biết còn tưởng đó là bán hải sản nữa cơ đấy!
Triệu Đại Vĩ vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, tôi thật sự không bán, chuyện này không liên quan đến tiền nong, dù là bao nhiêu tiền thì tôi cũng không bán cho những nơi khác ngoài bên tôi chuyên cung cấp kia."
Phương Văn Thành rất lấy làm tiếc: "Được thôi, nếu đã như vậy, thì tôi sẽ tìm nhà khác xem sao."
Ao cá của Triệu Đại Vĩ là ao lớn nhất trong thôn, nhưng không phải là không có nhà khác nuôi cá, chẳng qua là số lượng nhà nuôi cá ít mà thôi.
Mà thật ra thì đập chứa nước của thôn Đại Long cũng có cá, nhưng đó không phải là cá nhân nuôi.
Sau khi Phương Văn Thành rời khỏi nhà Triệu Đại Vĩ, ông ta đến nhà những người khác trong thôn để mua cá.
Triệu Đại Vĩ nhìn Phương Văn Thành rời đi, cười nói: "Khách sạn Thiên Duyệt coi tôi là đồ ngốc sao? Nhưng mà, bây giờ là lúc để tôi trêu chọc các người."
Cuối cùng Phương Văn Thành cũng tìm được người nuôi cá đầu tiên trong thôn, sau đó hỏi xem cá trong ao có bán được không, ông ta sẽ mua lại với giá ca.
Tuy nhiên, thay vì đưa một trăm tệ một cân, thì ông ta mua với giá ba mươi tệ một cân để mua trắm cỏ và cá diếc.
Nhà người kia vừa nghe thấy giá ba mươi tệ một cân thì lập tức bày tỏ ý muốn bán.
"Chất lượng cá của nhà anh ổn đó chứ?" Phương Văn Thành không khỏi hỏi.
Người nuôi cá vỗ ngực nói: "Chất lượng hoàn toàn không có vấn đề gì, là loại tốt!"
"Được rồi! Chúng tôi đặt mua trước một nghìn cân cá!"
Phương Văn Thành hào hứng không kém người nuôi cá.
Ông ta nghĩ rằng chỉ cần lấy được cá từ thôn Đại Long, thì khách sạn Thiên Duyệt có thể đối mặt quyết chiến với khách sạn Trường Ca Thái Vi!
Chỉ là ông ta hoàn toàn không biết rằng cá của người khác thực ra chỉ là cá bình thường...