Mục lục
Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu nói của Triệu Đại Vĩ khiến cho Lâm Tuyết Nhã chấn động đến mức nụ cười trên mặt cô ấy cứng lại.

"Đổi mới khách sạn?" Lâm Tuyết Nhã kinh ngạc.

Ngụy Tử Phù đứng bên cạnh đồng ý với Triệu Đại Vĩ nói: "Không sai, tôi đã cho người điều tra qua thành tích khách sạn của các cô, thật sự không ổn, chẳng trách hai vị ông chủ Tạ Trần muốn bán đi cổ phần trong tay. Nếu như là tôi, tôi đã bán tháo từ sớm rồi."

Lâm Tuyết Nhã: "..."

Mẹ nói, các người đều đến bắt nạt tôi!

Triệu Đại Vĩ nói: "Đổi mới khách sạn, trước tiên phải bắt đầu từ món ăn, hoặc là trực tiếp bắt đầu từ đầu bếp."

"Hai người muốn đuổi Tôn đầu bếp?"

Lâm Tuyết Nhã còn cho rằng hợp tác với Triệu Đại Vĩ sẽ rất hòa hợp, bầu không khí sẽ cực kỳ thân thiết, kết quả so với Tạ Trường Quân cùng Trần Giang Sinh còn nghiêm khắc hơn.

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Tôn đầu bếp đã là đầu bếp hằng đầu của thành phố Lâm Phong rồi, trừ phi hai người có thể điều người từ nơi khác đến, nếu không trong phạm vi thành phố Lâm Phong, Tôn đầu bếp chính là lựa chọn tốt nhất!" Lâm Tuyết Nhã nói.

"Ý kiến hay!" Ngụy Tử Phù nói.

Lâm Tuyết Nhã giống như vừa nuốt phải ruồi, trong lòng thầm nói chẳng lẽ cô là 'chính cung' của Triệu Đại Vĩ? Sao cứ nhằm vào cô ấy khắp nơi vậy...

Đối mặt với tranh chấp giữa Lâm Tuyết Nhã và Ngụy Tử Phù, Triệu Đại Vĩ xua tay: "Chuyện này cũng không cần xử lý gấp, trước tiên để cho tôi nghĩ một chút, nhưng mà thực đơn khẳng định phải thay đổi, thực đơn của các người tôi không thích."

Lần đàm đàm phán này, món ăn bày trên bàn anh đều nếm qua một lần.

Nếu là thức ăn của tiệc rượu đều là loại trình độ này thì đánh đời cái khách sạn Trường Ca Thái Vi này vẫn luôn không có cách nào áp chế các khách sạn cao cấp khác ở thành phố Lâm Phong.

"Được rồi, chuyện thực đơn tôi sẽ thương lượng với Tôn đầu bếp."

. Truyện Lịch Sử

Triệu Đại Vĩ nhìn thời gian.

Đã không còn sớm nữa.

"Hôm nay đến đây thôi, hướng phát triển của khách sạn tôi sẽ thảo luận với Ngụy tổng, đến lúc đó sẽ cho chị câu trả lời chắc chắn."

"Được." Lâm Tuyết Nhã bĩu môi, ai bảo hiện tại Triệu Đại Vĩ là ông chủ khống chế phần lớn cổ phần khách sạn chứ?

Triệu Đại Vĩ cười cười: "Đừng quá áp lực, chị Tuyết Nhã, làm ăn không phải là theo đuổi cái mới sao? Nếu như đến dũng khí theo đuổi cái mới cơ bản nhất cũng không có vậy thì khách sạn sao có thể đứng vững trong cuộc cạnh tranh gay gắt chứ?"

Cảm thấy nụ cười của Triệu Đại Vĩ mang theo thiện ý, Lâm Tuyết Nhã thở phào một hơi: "Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh trạng thái, khiến cho khách sạn phát triển tốt hơn, sẽ không để các người lỗ vốn!"

"Vậy ngày mai gặp."

Triệu Đại Vĩ và Ngụy Tử Phù ra ngoài.

Bởi vì xe của Triệu Đại Vĩ vẫn còn ở nhà Ngụy Tử Phù nên Triệu Đại Vĩ ngồi xe Ngụy Tử Phù đi đến thế ngoại sơn trang.

...

Bên ngoài khách sạn.

Vương Hổ thật sự bò từng bước từng bước ra ngoài khách sạn Trường Ca Thái Vi.

"Đây là ai vậy? Trời ơi, đây chẳng phải là Vương thiếu sao?"

"Vương thiếu, ngài sao vậy? Tôi đỡ ngài dậy!"

"Cút ra!" Vương Hổ quát về phía người muốn lấy lòng anh ta!

"Vương thiếu, đây rốt cuộc là đang làm gì? Bò trên đất? Anh ta là người dễ dàng cúi đầu sao?"

"Chắc là Vương Hổ đụng phải vách tường cứng nào rồi? Có điều, có thể khiến cho loại người như Vương Hổ làm như vậy, thân phận nhất định rất cao!"

Cuối cùng Vương Hổ cũng bò xong toàn bộ hành trình dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

"Thiếu gia, cậu không sao chứ?"

"Không sao, hiện tại trở về, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cha!"

Vốn dĩ Vương Hổ còn muốn quay lại tìm Triệu Đại Vĩ, nhưng cảm thấy quay lại nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt thế là lựa chọn trước tiên bình tĩnh lại, đợi lúc khác lại tìm Triệu Đại Vĩ.

Bây giờ anh ta muốn nói với cha anh ta Vương Lực Hùng một tin quan trọng.



Hừ!

Xe trở về biệt thự.

Vương Lực Hùng đã ở nhà đợi anh ta.

"Nói đi, có chuyện gì, tại sao lại bò ra từ khách sạn Trường Ca Thái Vi." Vương Lực Hùng vẫn luôn tự phụ, căn bản không thể tha thứ cho việc con trai ông ta phải chịu uất ức như vậy.

Vương Hổ nói: "Dám chơi dám chịu, là con tự nguyện!"

"Hả?"

Đức hạnh của Vương Hổ như thế nào Vương Lực Hùng rất rõ ràng, có thể khiến cho Vương Hổ chịu được khuất nhục như vậy lại còn cam tâm tình nguyện chịu đựng, loại chuyện này căn bản không thể xảy ra.

Nhưng mà, chuyện này vẫn xảy ra rồi!

Vương Hổ nói: "Cha, bệnh viêm não của cha có phải di truyền hay không, ông nội con có phải cũng mắc bệnh này?"

"Không sai, đây là bệnh của dòng họ chúng ta, di truyền qua từng đời từng đời trong nhà họ Vương, đến nay vẫn không có cách giải quyết. Cũng may bệnh viêm não di truyền của con đến giờ cũng chưa từng phát tác."

"Không, phát tác rồi!" Vương Hổ nói.

"Cái gì?" Vương Lực Hùng lập tức bật dậy từ ghế sa lông, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, giống như trong nhà phát sinh một vụ nổ lớn.

"Cha, bệnh viêm não của con phát tác rồi, nhưng mà được Triệu Đại Vĩ bấm huyệt, cho nên đỡ rồi. Triệu Đại Vĩ nói anh ta có thể trị được bệnh viêm não di truyền của nhà chúng ta!"

"Thật hay giả, trên đời này lại có nhân vật lợi hại như vậy sao?"

Sau khi Vương Lực Hùng trở nên giàu có vẫn luôn tìm kiếm danh y trên khắp thế giới để chữa trị bệnh viêm não di truyền này của nhà bọn họ, nhưng đến nay vẫn không có kết quả gì.

Hiện tại Triệu Đại Vĩ nói có thể trị, sao có thể không khiến cho Vương Lực Hùng khiếp sợ?

"Cho nên con liền bò từ khách sạn ra ngoài?" Vương Lực Hùng ngừng một lát rồi cười to: "Làm tốt lắm! Vương Hổ, bình thường con hoang đường vô lý, cha cho rằng cả đời này con cũng không có tiền đồ gì, thế nhưng lần này, con làm rất tốt!"

"Nếu như có thể giải quyết vấn đề bệnh viêm não, đại trượng phu sợ gì phải quỳ chứ?"

Ông ta kích động nói: "Sáng sớm ngày mai mời Triệu Đại Vĩ… Không, Triệu thần y đến biệt thự!"

"Không không không..."

Vừa nói xong Vương Lực Hùng liền cảm thấy cực kỳ không ổn thỏa, lắc đầu nói: "Cha nên tự mình đi, như vậy mới đủ thể hiện thành ý của cha"

"Cha, cha không nghi ngờ Triệu Đại Vĩ nói dối sao?" Vương Hổ bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.



"Hừ! Khả năng phán đoán cơ bản nhất cha vẫn có, Triệu Đại Vĩ này vốn là kẻ thù, lúc này dám nói như vậy tuyệt đối có cái để dựa vào. Hơn nữa cậu ta vừa bấm huyệt liền có thể tạm ngừng sự phát tác bệnh viêm não của con, thực lực như vậy, những bác sĩ khác không có!"

Nghe được lời của Vương Lực Hùng, cuối cùng Vương Hổ cũng hiểu, tại sao cha anh ta có thể rung chuyển đất trời ở thành phố Phong Lâm.

...

Thế ngoại sơn trang.

Một chiếc xe BMW mới tinh màu đỏ dừng bên trong sơn trang.

Sau khi Ngụy Tử Phù lái xe đến sơn trang, đưa Triệu Đại Vĩ đến trước chiếc BMW kia: "Đại Vĩ, hiện tại anh đã là ông chủ rồi, không thể ngày nào cũng đi xe moto ba bánh được, chiếc xe này coi như tôi cho anh mượn."

Biết Triệu Đại Vĩ không nhận đồ tặng nên Ngụy Tử Phù liền đưa xe cho anh "mượn".

"Không cần, đến giấy phép lái xe tôi cũng không có, lái xe gì chứ, còn không bằng lái xe ba bánh."

"Giấy phép lái xe tôi có thể làm cho anh!"

Mặc dù hiện tại chuyện giúp người khác làm bằng lái xe rất khó xuất hiện nhưng vẫn có một số nhân vật lợi hại có thể làm được.

Không nghi ngờ chút nào Ngụy Tử Phù là một trong số đó!

"Không cần đâu, tôi cảm thấy xe ba bánh rất tốt." Triệu Đại Vĩ xua xua tay: "Gặp lại sau, tôi về đây."

Triệu Đại Vĩ thích cảm giác tự mình mua xe, không cần thiết nhận đồ người khác tặng, còn về giấy phép lái xe, cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao tạm thời anh cũng không mua nổi xe.

"Cái tên này..." Ngụy Tử Phù nhìn bóng lưng Triệu Đại Vĩ rời đi, trong lòng càng ngày càng cảm nhận rõ ràng được rằng bản thân ngày càng thấy hứng thú với anh.

"Tiểu thư, đừng nhìn nữa, người đã đi xa rồi." Phía sau Ngụy Tử Phù truyền đến lời nhắc nhở của Phùng Giai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK