Ký ức khi đó là một trong những thứ mà cô ta không muốn nhớ lại nhất, lúc bấy giờ cô ta thật sự rất tuyệt vọng.
Cũng may Lưu Trường Thịnh xuất hiện giúp cô ta bình an vô sự rời khỏi đó.
Nếu không cô ta cũng không biết bản thân sẽ phải đối mặt với cái gì.
Phan Diễm Hồng đáp: “Đại Vĩ, cậu nói cái này làm gì.”
Triệu Đại Vĩ ra một ký hiệu cho cô ta ngừng nói rồi tiếp tục lên tiếng: “Đừng ngắt lời tôi, chị nghe tôi nói tiếp.”
“Hôm đó, đám người kia kéo chị đến con hẻm nhỏ, bắt chị cởi bỏ quần áo trên người. Chị nhất quyết không làm nên bị mấy tên đó đè xuống dưới đất.”
“Đúng lúc mấy tên đó định động tay động chân với chị thì Lưu Trường Thịnh xuất hiện, hơn nữa ông ta còn dẫn người đến.”
Triệu Đại Vĩ nói một cách nặng nề: “Chuyện này có hai chỗ khả nghi, một là Lưu Trường Thịnh xuất hiện quá tình cờ. Hai là những kẻ kia chỉ giữ chị trên đất chứ không hề động vào người chị.”
Triệu Đại Vĩ liếc Phan Diễm Hồng, mặt anh không biểu cảm nói: “Nếu như tôi là kẻ xấu, thấy sinh viên đại học xinh đẹp như chị Diễm Hồng, có cơ hội đẩy chị xuống đất chắc chắn tôi sẽ nhân cơ hội này để làm gì đó.”
Phan Diễm Hồng không biết nên tức hay nên cười.
“Không nhìn ra cậu lại là kiểu người đó...”
“Không không không!” Triệu Đại Vĩ xua tay: “Tôi nói là nếu tôi là mấy người đó. Chị nghĩ mà xem, tôi đã dám đè chị xuống đất rồi cớ gì lại không lợi dụng chị nào?”
Phan Diễm Hồng vừa đỏ mặt vừa lắp bắp tìm lý do: “Chắc là do tên đầu đàn không nói gì.”
Nói đến đây, cô ta càng ngại ngùng: “Mà này, sao tôi phải bàn với cậu về vấn đề này cơ chứ!”
“Không, vấn đề này rất quan trọng!”
“Bình thường, chỉ cần tên cầm đàn không bảo dừng, mấy kẻ tay chân chắc chắn sẽ thử làm. Khi ấy chị không bị làm gì, tôi đoán là do có người hạ lệnh không được làm gì từ đầu.”
“Vậy nên đám người đó mới không dám động vào chị!”
Phan Diễm Hồng là một người phụ nữ thông minh, nghe đến đây, cô ta đã hiểu được Triệu Đại Vĩ muốn nói gì.
“Vậy nên, ý của cậu là, chuyện này có người sắp xếp, hơn nữa có khả năng người đó chính là Lưu Trường Thịnh?” Phan Diễm Hồng hỏi: “Cậu muốn nói rằng Lưu Trường Thịnh sai khiến nên mấy người đó mới không dám động vào tôi, đúng không?”
“Không sai, chị Diễm Hồng đúng là một người thông minh.”
“Vậy chứng cứ đâu?”
Phan Diễm Hồng không muốn nghĩ Lưu Trường Thịnh xấu xa như vậy, thế nên nếu như không có bằng chứng, cô ta sẽ không tin nửa lời Triệu Đại Vĩ nói.
Triệu Đại Vĩ hỏi tiếp: “Chị Diễm Hồng, chị có còn nhớ kẻ cầm đầu hồi đó không? Chính là người đã sai người đến đẩy chị vào hẻm nhỏ ấy.”
Phan Diễm Hồng lắc đầu: “Lâu quá rồi nên tôi không nhớ dáng vẻ ông ta nữa. Nhưng nếu như tôi gặp ông ta lần nữa, chắc chắn tôi sẽ nhận ra.”
“Được, vậy chị đi cùng tôi!” Triệu Đại Vĩ đứng dậy, sau đó kéo Phan Diễm Hồng: “Tôi đưa chị đi gặp Tạ Nghiễm Nghĩa, chính là kẻ cầm đầu năm đó!”
...
Phan Diễm Hồng bị Triệu Đại Vĩ vừa lôi vừa kéo, anh kéo cô ta đến trước xe ba bánh.
Phan Diễm Hồng đề nghị: “Hay là đi xe của tôi đi.”
Triệu Đại Vĩ không nén được vì giận, cười nói: “ Xe ba bánh thì sao, tính cơ động của xe ba bánh lớn hơn, muốn đi đâu cũng được.”
Phan Diễm Hồng không muốn đôi co với anh: “Nói đi, Tạ Nghiễm Nghĩa đang ở đâu, hơn nữa hồi tôi học đại học ở Sơn Thành, lúc ấy ông ta cũng ở đó thì sao giờ ông ta ở Phong Lâm được chứ?”
Sơn Thành và Phong Lâm cách nhau ngàn dặm.
Hơn nữa Sơn Thành cũng là nơi phát triển nổi tiếng cả nước, là một trong bốn thành phố trực thuộc trung ương của quốc gia, còn Phong Lâm chỉ là một thành phố loại bốn mà thôi, làm sao có thể so sánh với Sơn Thành được.
Tạ Nghiễm Nghĩa đến Phong Lâm vì cái gì chứ?
Triệu Đại vĩ đáp: “Đáp án không phải rõ như ban ngày rồi sao? Tất nhiên là đi theo Lưu Trường Thịnh.”
Anh lên xe của Phan Diễm Hồng rồi nói: “Đến ngoại ô, đường cao tốc Minh Hà.”
Triệu Đại Vĩ cũng không miêu tả cụ thể vị trí chính xác, anh dứt khoát đưa cho Phan Diễm Hồng một cái địa chỉ.
“Ở đây?”
Phan Diễm Hồng nhìn vị trí sau đó dùng dẫn đường trên điện thoại đi đến đó.
Trên đường đi, trong lòng cô ta bất an lo lắng hơn ai hết.
Cô ta sợ gặp Tạ Nghiễm Nghĩa, bởi vì có thể điều này sẽ phá hủy niềm tin bao năm của cô ta.
Năm đó nếu như không phải Lưu Trường Thịnh cứu cô ta, thì Phan Diễm Hồng sẽ không một lòng một dạ đi theo ông ta như thế.
Triệu Đại Vĩ ngồi bên ghế phó lái nhìn lồng ngực Phan Diễm Hồng đang phập phồng vì lo lắng, trong lòng anh vừa dao động vừa kinh ngạc về vòng một của cô ta.
Có điều Triệu Đại Vĩ cũng không nhìn Phan Diễm Hồng chằm chằm mà chỉ thỉnh thoảng liếc mới cô ta một cái.
Triệu Đại Vĩ thấy việc này không thể trách mình được, chỉ có thể trách Phan Diễm Hồng quá thu hút mà thôi.
Nó cũng như ánh đèn trong đêm tối vậy, cho dù bạn có muốn nhìn nó hay không thì bạn cũng sẽ vẫn chú ý đến nó.
Cuối cùng, Phan Diễm Hồng dừng xe ở nơi mà Triệu Đại Vĩ bảo.
Ở phía trước xe Phan Diễm Hồng là một tòa biệt thự ba tầng trông rất tinh xảo, ở nơi ngoại ô này thì đây cũng được coi là một kiến trúc đẹp rồi.
Phan Diễm Hồng dừng xe nhưng không xuống xe luôn.
Cô ta hít vài hơi để ổn định lại cảm xúc của mình rồi mới chậm rãi mở cửa xe bước xuống.
Triệu Đại Vĩ đi xuống trước, anh đi đến biệt thự gõ cửa.
Gõ một lúc lâu mới có một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi khá xinh đẹp mặc áo ngủ ra mở cửa cho Triệu Đại Vĩ.
Sau khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ và cô gái xinh đẹp đi bên cạnh anh là Phan Diễm Hồng, người phụ nữ kia hơi cảnh giác: “Các người là ai? Đến đây tìm ai?”
“Tôi tìm Tạ Nghiễm Nghĩa.”
“Các người quen chồng tôi à? Tìm anh ấy làm gì...” Người phụ nữ kia tiếp tục hỏi.
“Tôi nghe nói anh Tạ có thể rửa tiền nên muốn đến hỏi thăm và nhờ anh Tạ giúp đỡ. Ở đây tôi có ba trăm vạn...”
Triệu Đại Vĩ nói đến đây thì không nói thêm nữa, ai cũng hiểu cả rồi.
Vợ của Tạ Nghiễm Nghĩa vừa nhìn đã hiểu luôn liền nói: “Mời vào, chồng tôi đang ngủ trong phòng, anh phải đợi một lúc nữa đó.”
“Không sao, chúng tôi đợi được.” Triệu Đại Vĩ đi vào tiện tay đóng luôn cửa, điều này làm cho độ hảo cảm của vợ Tạ Nghiễm Nghĩa với anh tăng lên vài điểm.
Ít nhất, theo như cô ta thấy Triệu Đại Vĩ cũng khá thức thời.
Vợ Tạ Nghiễm Nghĩa rót trà cho Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng, sau đó cô ta lên tầng gọi Tạ Nghiễm Nghĩa dậy.
Họ chỉ nghe thấy tiếng gào to vọng ra từ trên tầng: “Gọi cái gì mà gọi, để họ chờ đi!”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Phan Diễm Hồng trở nên trắng bệch.
Cô ta nhớ lại người năm đó đẩy cô ta vào hẻm nhỏ cũng có giọng nói như vậy.
Phan Diễm Hồng nắm thật chặt tà váy của mình, cô ta lo lắng đến tột độ.
“Cái gì, ba trăm vạn?”
Lại là một tiếng hét kinh ngạc vang lên, ngay sau đó là tiếng người đi xuống cầu thang.
Vợ Tạ Nghiễm Nghĩa nói: “Chồng tôi xuống ngay đây.”
“Cảm ơn chị dâu.” Triệu Đại Vĩ hạ thấp giọng nói, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ đến nhờ vả.
Không lâu sau.
Tạ Nghiễm Nghĩa bước từng bước xuống lầu.
Phan Diễm Hồng nhìn thấy chân Tạ Nghiễm Nghĩa, sau đó nhìn thấy nửa cơ thể ông ta, ngay sau đó cô ta lập tức nhìn thấy chính diện của Tạ Nghiễm Nghĩa.
Khuôn mặt râu ria lồm xồm ấy, nét mặt hung dữ ấy, gương mặt có làn da đen ấy!
So với mười năm trước thì già hơn một chút và càng ác độc hơn!
Tạ Nghiễm Nghĩa chỉnh lại quần áo mình sau đó cười rồi hỏi: “Hai người tìm tôi?”
Nói xong, ánh mắt ông ta bị sắc đẹp của Phan Diễm Hồng hấp dẫn, ông ta lập tức di chuyển ánh nhìn lên người cô ta.
Sau đó, nụ cười của ông ta đột nhiên tắt ngúm.
“Cô là...”
Phan Diễm Hồng hệt như chịu phải đả kích vô cùng lớn, cô ta nói bằng giọng điệu không thể tin nỏi: “Vậy mà đúng là ông!”
Tạ Nghiễm Nghĩa nhớ lại chuyện khi xưa, mặt ông ta có chút hoảng loạn nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Làm sao các người tìm đến đây được? Hay là các người cố ý đến tìm tôi.”
Triệu Đại Vĩ bật cười: “Tạ Nghiễm Nghĩa, thành thật khai ra đi, nói rõ ràng thì tôi sẽ không làm khó ông, nếu ông không nói thì đời này của ông sẽ chấm dứt tại đây.”
Triệu Đại Vĩ nhún vai.
Tạ Nghiễm Nghĩa đánh giá Triệu Đại Vĩ kĩ càng, ông ta nói một cách không chắc chắn: “Cậu là ai mà lại phách lối như vậy.”
“Tôi, Triệu Đại Vĩ, ông chủ khách sạn Trường Ca Thái Vi, đối thủ của Lưu Trường Thịnh.” Triệu Đại Vĩ nói một lèo.
“Hóa ra là cậu!”
Tạ Nghiễm Nghĩa chưa từng gặp Triệu Đại Vĩ nhưng ông ta đã nghe nói qua về anh, bởi vậy sau khi nghe Triệu Đại Vĩ giới thiệu bản thân thì ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ông ta chính là chạy!
“Ông không chạy nổi đâu, rửa tiền là tội lớn lắm đấy.” Triệu Đại Vĩ không làm gì nhưng lời nói của anh lại làm cho người khác khiếp sợ.
Tạ Nghiễm Nghĩa thấy mình chạy không nổi bèn tức giận quay sang đánh cho vợ một bạt tai!
“Đúng là thứ vô dụng, đưa chúng vào đây là muốn tôi chết à!”
Nhưng cái tát này còn chưa hạ xuống thì Triệu Đại Vĩ đã đứng dậy, tiến đến giữ tay của Tạ Nghiễm Nghĩa: “Đừng trút giận lên phụ nữ, chúng ta nói chuyện đoàng hoàng!”
Cánh tay bị túm lại của Tạ Nghiễm Nghĩa cảm giác như sắp bị nghiền thành bột vậy, ông ta cảm thấy đau đớn tột cùng.
“Tôi nói!” Tạ Nghiễm Nghĩa đáp.