Mục lục
Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tuyết Nhã cũng không ngờ, đã từng là ông chủ của ngành khách sạn ở Phong Lâm thế mà lại thua trận dễ dàng như thế.

Cô ấy ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc, thậm chí có chút nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.

Cô ấy bóp mặt mình, phát hiện có chút đau, lúc này mới hoàn toàn chắc chắn, khách sạn Thiên Duyệt thật sự sụp đổ đơn giản như thế!

Thế nhưng nghĩ đến các biện pháp Triệu Đại Vĩ sử dụng, chiêu mộ Phan Diễm Hồng, sau đó lại tìm đến phó thị trưởng Ngô Hải xem như chỗ dựa, Lâm Tuyết Nhã lại cảm thấy, khách sạn Thiên Duyệt chết không oan uổng!

Lâm Tuyết Nhã gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ, nói: “Triệu tổng, có xem tin tức không? Khách sạn Thiên Duyệt bị cưỡng chế đóng cửa dẹp tiệm rồi.”

“Thấy rồi, chị Tuyết Nhã, không có khách sạn Thiên Duyệt cản đường, sau này, chị có thể kinh doanh khách sạn thật tốt.”

“Còn phải nói, chị là ai chứ, với năng lựa của chị, sau này doanh thu một ngày của khách sạn chúng ta phải đến một trăm năm mươi vạn đấy!”

Trái lại, Triệu Đại Vĩ lại có chút tò mò: “Chị Tuyết Nhã, bây giờ doanh thu một ngày của chúng ta là bao nhiêu?”

“Không nhiều, cũng mới hơn ba mươi vạn mà thôi.”

“Cũng mới?”

Trong lòng Triệu Đại Vĩ nói ngữ khí của chị lớn thật.

Mức doanh thu này, không biết có thể khiến bao nhiêu khách sạn năm sau nhìn mà sợ, lại không biết có thể khiến bao nhiêu thương gia thèm chảy nước miếng!

Cúp điện thoại, sau đó, Triệu Đại Vĩ lại đợi!

Anh liếc mắt, với tính cách của Lưu Trường Thịnh, sẽ không từ bỏ ý đồ với Phan Hồng Diễm!



Bây giờ, Lưu Trường Thịnh vô cùng mất mặt.

Hoàn toàn không còn mặt mũi đi gặp người khác!

Trong số người của ông ta đã bắt đầu có người thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.



“Lưu tổng, tôi nhớ có người từng nói, nếu trong vòng một tháng, Lâm Tuyết Nhã có thể khiến khách sạn Thiên Duyệt sập tiệm, sẽ bò quanh Phong Lâm ba vòng?”

“Lưu Trường Thịnh, bò cho ông!”

Mấy thành viên khác cũng không lên tiếng, chờ xem chuyện cười của Lưu Trường Thịnh.

Lưu Trường Thịnh giận tới mức cả người phát run: “Tiểu nhân đắc chí, các người đừng quá ngông cuồng, Lưu Trường Thịnh tôi còn chưa ngã xuống đấu!”

Tiện tay đuổi hai người vừa mới giễu cợt ông ta ra khỏi nhóm, ánh mắt ông ta u ám cúi đầu, suy nghĩ trong đầu chỉ toàn là sự phản bội của Phan Hồng Diễm.

Ông ta sửa sang quần áo một chút, đi tới nhà của Phan Hồng Diễm.

Đến nhà Phan Hồng Diễm.

Lúc Phan Hồng Diễm mở cửa, phát hiện là Lưu Trường Thịnh, không nhịn được sợ hết hồn!

Ở bên cạnh Lưu Trường Thịnh nhiều năm, sao Phan Hồng Diễm không biết tính cách của Lưu Trương Thịnh chứ?

Thế nên Phan Hồng Diễm đã hạn chế ra ngoài, cố gắng giảm đi xác suất bị người khác trả thù hoặc bắt đi.

Thế nhưng.

Lưu Trường Thịnh vẫn tới.

Lưu Trường Thịnh đưa điện thoại cho Phan Hồng Diễm xem: “Bất ngờ này là do cô đúng không!”

Phan Hồng Diễm mở điện thoại xem một chút, bên trên đúng là bài báo nóng hổi mà cô ta viết trước kia.

Điểm đáng nhắc tới chính là bài báo nóng hổi đó bây giờ đã có hơn ba chục ngàn lượt chia sẻ, hơn hai trăm ngàn lượt thích, còn có hơn ba mươi ngàn bình luận!

Ở bên dưới phần bình luận, trong đó không thiếu nhân viên của khách sạn Thiên Duyệt!

“Vào sáng sớm, khi tổng giám đốc Phan rời đi, khách sạn Thiên Duyệt đã hoàn toàn không ổn!”

“Đúng thế, sau khi tổng giám đốc Phan đi, vệ sinh của khách sạn rối tung, các nhân viên mò mẫn. Lúc trước, khi tổng giám đốc Phan vẫn còn, vẫn luôn kiểm tra tình trạng an toàn vệ sinh một cách nghiêm ngặt, thế nhưng sau khi cô ấy đi, những dì quét sân, còn có nhân viên phục vụ đều làm bậy!”

“Tôi đang làm việc cho khách sạn Thiên Duyệt thế nhưng cũng chuẩn bị rời đi. Tôi nhiều chuyện một chút, trong một bữa tiệc rượu mấy ngày trước, nhân viên phục vụ đã làm đổ cả một đĩa tôm sống, kết quả đầu bếp nhặt tôm từ dưới đất lên, trực tiếp bỏ lại lên đĩa, đưa cho khách ăn!”

Từng người một đều đang phê bình tình trạng kinh doanh của khách sạn Thiên Duyệt.

Lúc trước lúc Lưu Trường Thịnh thấy cả người phát run, nhưng bây giờ ông ta không muốn xem nữa.

Ông ta sợ nếu xem tiếp sẽ giận tới mức muốn giết người.

Phan Hồng Diễm nói: “Đúng thế, là tôi tung ra đấy, bởi vì tôi biết năm đó khi tôi bị người bâo vây trong ngõ hẻm, hoàn toàn không phải ông cứu tôi mà ông cố tình tìm người tính kế tôi!”

Vẻ mặt Lưu Trường Thịnh thoáng thay đổi.

Phan Hồng Diễm bổ sung: “Người kia tên là Tạ Nghiễm Nghĩa.”

Nghe thấy cái tên này, Lưu Trường Thịnh cảm thấy khó tin: “Sao cô biết được chuyện này?”



“Chính Triệu tổng nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ không giúp Triệu tổng đối phó với khách sạn Thiên Duyệt!”

“Triệu Đại Vĩ? Sao cậu ta biết chuyện này…”

Lưu Trường Thịnh có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích: “Ngay cả chuyện này cậu ta cũng có thể tra ra được, tên Triệu Đại Vĩ này rốt cuộc là người nào!”

Suy nghĩ trong đầu một chút, Lưu Trường Thịnh vẫn không nghĩ ra, thế là quyết định không nghĩ nữa.

Ông ta suy nghĩ lại, Phan Diễm Hồng phản bội khách sạn Thiên Duyệt, chuyện này bắt đầu.

Ông ta ngẩng đầu lên: “Phan Diễm Hồng, cô phản bội khách sạn Thiên Duyệt, phản bội tôi, cô còn gì để nói!”

“Tôi không còn gì để nói!” Phan Diễm Hồng có chút sốt ruột, hơi lùi về phía sau hai bước.

“Nếu không còn gì để nói…” Lưu Trường Thịnh nhìn chằm chằm Phan Diễm Hồng, sự tức giận trên mặt càng lúc càng nhiều, càng ngày càng u ám.

Ông ta đưa tay lên.

“Con đàn bà đê tiện này, hôm nay tôi phải đánh chết cô!”

Ngay khi Lưu Trường Thịnh chuẩn bị đánh về phía Phan Diễm Hồng, đột nhiên!

“Dừng tay!”

“Lưu tổng, chúng tôi là người của Vương đổng, Vương Lực Hùng. Bắt đầu từ bây giờ, tổng giám đốc Phan tiếp nhận sự bảo vệ hai mươi bốn trên hai mươi bốn của Vương đổng chúng tôi! Nếu ông dám động đến một cọng tóc của tổng giám đốc Phan, vậy Vương đổng của chúnhg tôi cũng sẽ không khách sáo với ông!”

Người nói chuyện chính là người núp xung quanh nhà của Phan Diễm Hồng.

Vào sáng sớm, lúc Lưu Trường Thịnh vào nhà Phan Diễm Hồng, người của Vương Lực Hùng đã tiếp cận nhà của Phan Diễm Hồng, chờ đợi cơ hội tiếp viện!

“Vương Lực Hùng?”

Sắc mặt Lưu Trường Thịnh lạnh như băng.

“Mỗi một người đều phải đối phó với tôi sao? Quả nhiên hổ xuống đồng bằng chó bị khi!”

“Lưu đổng, ông nói chuyện cẩn thận một chút, ông cũng không còn là Lưu Trường Thịnh trước đây nữa rồi.”

“Các người!”

Lưu Trường Thịnh cũng không ngờ, mình sẽ bị một đám người thấp cổ bé họng dạy dỗ.

“Được rồi, thế hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cô ta!”

Ngoại miệng Lưu Trường Thịnh nói như thế, thế nhưng trong lòng chắc chắn không buông tha!

Sau khi nói như thế, ông ta hừ hừ rời đi.



“Cái gì?” Lưu Trường Thịnh tới chỗ của chị sao?”



Triệu Đại Vĩ đoán được điều này, thế nhưng vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Phan Diễm Hồng hỏi: “Vương Lực Hùng cho người tới bảo vệ tôi, đây là kiệt tác của Triệu tổng cậu đúng không?”

“Xem ra chị đoán được.”

“Cảm ơn cậu.” Phan Diễm Hồng thật lòng muốn nói với Triệu Đại Vĩ như thế, vào giờ phút này, cũng thật sự cảm nhận được sự quan tâm của Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói: “Không cần khách sáo, chị Diễm Hồng, chị đừng có xem thường, tối hôm nay tôi sẽ đến chỗ của chị. Tôi nghi ngờ tối nay Lưu Trường Thịnh sẽ gây bất lợi cho chị!”

“Không thể nào, ông ta vừa mới đến…” Phan Diễm Hồng không nghĩ Lưu Trường Thịnh sẽ như thế, thế nhưng ngay sau đó nghĩ đến con người Lưu Trường Thịnh, cô ta lại cảm thấy cũng không phải không thể nào.

Triệu Đại Vĩ nói: “Quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch, khó lòng phòng bị. Chị chờ tôi một chút, tôi sẽ lập tức tới ngay.”

Buổi tối, Triệu Đại Vĩ đi tới núi Đãng Khấu để hái nấm, tránh để ngày hôm sau còn phải đi lên núi hái nấm.

Làm xong cai này, anh đi tới nhà Phan Diễm Hồng suốt đêm.

Tiền Mỹ Lâm ở nhà cũng có chút không ổn.

Thế nhưng cũng không còn cách nào, chuyện của Phan Diễm Hồng khẩn cấp hơn.

Khoảng mười giờ tối, Triệu Đại Vĩ mới đến nhà của Phan Diễm Hồng.

Cha mẹ Phan Diễm Hồng cũng đã ngủ.

Phan Diễm Hồng nhỏ giọng nói: “Đại Vĩ, cậu tới rồi, mau vào ngồi.”

“Không cần phiền, cứ ngủ đi, trước nửa đêm cũng sẽ không có ai tới, nguy hiểm là lúc nửa đêm. Nếu như hơn nửa đêm cũng không có ai tới, vừa khéo có thể ngủ tới lúc hừng sáng.”

“Đúng rồi, chuẩn bị xong phòng ngủ chưa?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

“Đúng rồi, chuẩn bị xong phòng ngủ chưa?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

“Đại Vĩ…” Phan Diễm Hồng suy nghĩ một chút, vẫn ngay thẳng nói: “Triệu tổng, chị thỉnh cầu tối nay cậu hãy ngủ cùng phòng với chị, chị sợ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK