Mục lục
Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Long vương điển!" Triệu Đại Vĩ vận long khí đến tầng cao hơn, rồi mới trấn áp tạp niệm trong đầu xuống.

Như vậy.

Không qua thời gian bao lâu, anh đã hoàn thành công việc chữa trị hôm nay với Ngụy Tử Phù.

"Hôm nay chữa trị tới đây thôi."

Triệu Đại Vĩ đứng lên, đôi mi mảnh mai lung lay: "Chúc mừng cô, chỉ cần mấy lần chữa trị nữa là cô có thể hoàn toàn khỏi bệnh."

Dựa theo dự trù của Triệu Đại Vĩ, Ngụy Tử Phù có lẽ cần một hai tháng nữa mới có thể hết bệnh.

Mà bây giờ, Triệu Đại Vĩ đã tiến bộ nhiều trong thời gian này.

Đương nhiên, Triệu Đại Vĩ cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trên thực tế, anh chỉ không cân nhắc đến công lực của mình sẽ càng mạnh, đồng thời, bản thân Ngụy Tử Phù có số lớn, có thể nhờ đó giúp khôi phục tài nguyên.

Ngụy Tử Phù không biết tại sao, rõ ràng mình rất muốn bình phục nhanh một chút, nhưng nghe thấy Triệu Đại Vĩ nói vậy thì lại mơ hồ muốn bình phục chậm hơn chút.

"Sao mình sẽ nghĩ như vậy chứ?" Ngụy Tử Phù quên sạch sành sanh suy nghĩ đó.

Bởi vì mơ ước từ nhỏ đến lớn của cô ấy không phải là có một tình yêu hoàn mỹ, mà là về mặt buôn bán sẽ đạt được thành công to lớn, cũng chứng minh cô ấy không cần dựa vào nhà họ Ngụy vẫn có thể thành công.

Những năm gần đây, Ngụy Tử Phù cũng chỉ lấy được tiền vốn từ gia đình là ba vạn ba nghìn tệ, còn lại cho dù cha của cô ấy cho cô ấy, cô ấy cũng kiên quyết không chấp nhận.

Cho nên mới có Ngụy Tử Phù với lý tưởng cao quý như vậy, thật ra thì trước mắt cô ấy không cân nhắc đến chuyện tình cảm nam nữ.

Cô ấy chỉ muốn trở nên thành công và thành công hơn nữa!



Ngụy Tử Phù thay đổi tâm trạng của mình xong, cô ấy nói: "Cám ơn Đại Vĩ, nếu không có anh, sợ rằng chuyện này sẽ chỉ xuất hiện ở trong mơ của tôi."

"Khách sáo làm gì, cô chỉ cần sau khi bình phục thì đừng tìm tôi tính nợ là được."

Đối với cô chủ nhà giàu, Triệu Đại Vĩ cũng cảnh giác và cẩn thận hơn ở trong lòng.

Ai cũng không nói chắc được, Ngụy Tử Phù sau khi trị hết bệnh có thể trả thù anh vì những hành động không phù hợp của anh đối với cô ấy hay không.

"Đại Vĩ thần y, anh đánh giá thấp tôi quá, mặc dù Ngụy Tử Phù tôi quan tâm đến danh dự của mình, nhưng cũng không phải là không phân biệt được phải trái. Anh toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho tôi, tôi chỉ có cảm kích đối với anh!"

Thậm chí là Ngụy Tử Phù có hơi tức giận. Mặc dù cô ấy cảm thấy Triệu Đại Vĩ như kể chuyện cười, đồng thời nhắc nhở cô ấy một chút xíu.

"Vậy thì tốt!" Triệu Đại Vĩ lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Bởi vì đã bàn xong chuyện hợp tác, Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Nhã, bày tỏ đã giải quyết được vấn đề tiền nong, tiếp theo chính là hẹn thời gian ký hợp đồng.

"Nhanh như vậy à!" Lâm Tuyết Nhã sợ ngây người.

Lâm Tuyết Nhã nghĩ tới sự kiện này có lợi ích to lớn đối với mình, thì rất nhanh tâm trạng trở nên vui vẻ, thoải mái nói: "Vậy hẹn tối mai đi, chúng ta chính thức tiến hành gặp mặt để đàm phán ở bên trong khách sạn nhà mình."

"Có thể."

"Ngoài ra." Lâm Tuyết Nhã đổi đề tài: "Đại Vĩ, có thể phải nhanh giao hàng túi thơm của cậu, túi thơm lần trước cậu đưa tới bây giờ đã sắp hết hàng rồi."

Trong lòng Triệu Đại Vĩ vui mừng.

Xem ra, tiếng đồn về túi thơm đã bắt đầu lên men.

"Được, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đưa một lô hàng đến khách sạn."

"Ừ, quyết định như vậy đi." Lâm Tuyết Nhã vội vã cúp điện thoại, tâm trạng thì rất kích động.

Phải biết là, hiện tại hai đối tác đang ép Lâm Tuyết Nhã rất chặt, thậm chí tới mức đang chờ nhìn chuyện cười của mình.

Nhưng sau một cú điện thoại của Triệu Đại Vĩ, sẽ làm cho mưu đồ của hai đối tác kia bị phá nát.

"Cứ chờ đi, ngày mai các người sẽ được thấy kết quả ngoài dự liệu!" Lâm Tuyết Nhã nói thầm.

...

Trở về thôn.



Triệu Đại Vĩ thấy xe moto ba bánh của mình đã giao cho Vương Đại Trụ lái, anh phải tự mua lại một chiếc xe moto ba bánh khác.

Nhưng chiếc xe này hơn một vạn, chất lượng tốt hơn xe moto trước kia rất nhiều.

Triệu Đại Vĩ lái xe moto ba bánh mới tinh đi về nhà.

Mà chuyện thứ nhất anh làm khi về đến nhà là gọi điện thoại cho bà chủ Tôn Hương Lan của Hương Lan Phường.

Tôn Hương Lan thấy là điện thoại của Triệu Đại Vĩ, thì vội vàng nói: "Ông chủ Triệu, anh gọi điện thoại tới là có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn biết độ tiến triển của lô hàng kia của tôi, cô có thể lấy được bao nhiêu vào ngày mai."

Triệu Đại Vĩ cảm thấy chuyện này rất cấp bách.

Bởi vì tiếng đồn về túi thơm lên men, vậy kế tiếp, số lượng nhu cầu về túi thơm sẽ gia tăng nhanh chóng.

Nếu anh không cung ứng được hàng hóa, vậy sẽ phải kiếm ít đi bao nhiêu tiền.

"Ngày mai sẽ đưa toàn bộ cho anh!"

Trong lòng Tôn Hương Lan có dự tính bảo đảm.

"Được đấy, hiệu suất rất nhanh. Nếu ngày mai cô có thể đưa tới, bây giờ tôi có thể thanh toán hết số tiền còn lại cho cô, sau đó tôi còn muốn đặt thêm một vạn túi thơm trống nữa!"

"Còn đặt nữa?" Tôn Hương Lan đánh hơi được mùi không giống bình thường.

Thật ra thì, ban đầu, Tôn Hương Lan cảm thấy kế hoạch túi thơm của Triệu Đại Vĩ cũng không phải là nắm vững thắng lợi, dẫu sao bản thân túi thơm trống đã đắt như vậy rồi, còn có tiền vận chuyện cao, nên bán đắt hơn. Sợ là giá tiền như vậy không phải là giá tiền người bình thường có thể chấp nhận được.

Nhưng mới có mấy ngày, Triệu Đại Vĩ lại đặt thêm một vạn cái túi thơm trống nữa, có thể thấy túi thơm của Triệu Đại Vĩ đã bắt đầu bán được nhiều.

"Có vấn đề à?" Triệu Đại Vĩ nhíu mày.

"Không thành vấn đề, tôi chỉ mong anh đặt nhiều hơn đấy."

Bán túi thơm trống cũng chỉ là vừa bắt đầu vận hành thử thiết bị, sẽ tốn thêm một chút thời gian để chuẩn bị vật liệu.

Về sau, sản xuất sẽ làm rất nhanh, bỏi vì những việc còn lại đều sử dụng dây chuyền sản xuất.

Đây cũng là lý do tại sao vừa mới bắt đầu được hai ngày, mới có thể làm ra hai ngàn cái túi thơm, mà hai ngày sau lại có thể lấy tám ngàn cái.

Tôn Hương Lan tính toán một chút, mình có thể kiếm thêm được mấy vạn từ chỗ Triệu Đại Vĩ.



Năm nay tăng thêm mục tiêu tiền lãi, coi như là mình đã thành công một nửa.

Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại xong, tâm trạng trở nên vui vẻ.

"Chị dâu, chị qua đây đi, tôi có chuyện cần nói với chị." Triệu Đại Vĩ vui vẻ, giọng cũng lớn hơn bình thường không ít.

Bình thường, anh đều đàng hoàng đi đến trước mặt chị dâu, đâu có kêu chị dâu tới.

Tiền Mỹ Lâm thấy hôm nay Triệu Đại Vĩ tỏ vẻ, thì cười nói: "Có chuyện tốt gì phải không?"

"Chắc chắn rồi, chờ lát nữa ăn cơm, chị gọi mấy thím và mấy chị làm túi thơm trước đó tới đây, ngày mai có nhiều túi thơm cần làm, tôi sẽ tăng tiền công lên đến hai trăm tệ một ngày."

"Còn có."

"Chị dâu, chị muốn kiểu nhà như thế nào? Chúng ta sắp là phú ông trăm vạn rồi, tiêu tiền rộng rãi chút, chọn cái nhà đẹp mắt, vừa lòng đẹp ý chút!"

"Phú ông trăm vạn!"

Trái tim nhỏ của Tiền Mỹ Lâm căng thẳng.

Lúc này mới mấy ngày, vào thời gian trước, hai người nghèo như chó, đảo mắt một cái, bọn họ đã là phú ông trăm vạn, là một gia đình giàu có chỉ ở dưới nhà họ Lương.

Tiền Mỹ Lâm cười rất kiềm chế, thậm chí còn mang theo mấy phần đáng yêu và kiêu ngạo mà nói: "Sau này hẵng nói đến nhà, chị dâu sẽ đi tìm người làm túi thơm cho chú ngay bây giờ!"

"Chị dâu, chờ đến khi nào?"

Triệu Đại Vĩ nhìn Tiền Mỹ Lâm chạy thật nhanh, nhưng vẫn không buông tha.

Tiền Mỹ Lâm giận nói: "Buổi tối lúc đi ngủ, chúng ta từ từ nói!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK