Nhưng thành phố Khâu Dã đã có ba khách sạn năm sao, còn Thiên Hồ chỉ là khách sạn bốn sao, xem như vẫn kém một chút.
Nhưng, chuyện khách sạn năm sao, Triệu Đại Vĩ tạm thời không thể nhúng tay vào được, thế là Triệu Đại Vĩ cũng chỉ có thể dồn hết sự chú ý đặt ở khách dạn Thiên Hồ.
Vừa khéo, căn cứ theo tài liệu của Nguỵ Tử Phù, cuộc sống của chủ sở hữu khách sạn Thiên Hồ cũng không tốt lắm.
Triệu Đại Vĩ đi tới khách sạn Thiên Hồ.
Cũng không vội đi tìm ông chủ của khách sạn, trái lại anh lựa chọn dùng bữa ở chỗ này, để xem chất lượng món ăn cũng như hoàn cảnh phục vụ ở đây thế nào.
“Một mình?” Nhân viên phục vụ của khách sạn kinh ngạc.
“Ừ, một mình.”
“Thế thì mời đi bên này.” Dáng vẻ của nhân viên phục vụ lễ tân cũng rất đẹp, đôi môi quả hạnh, da thịt trắng như tuyết, trông dịu dàng, ấm áp còn mang theo chút đáng yêu.
Triệu Đại Vĩ gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ đến đại sảnh dùng bữa.
Trong phòng khách, thật ra cũng không có rất nhiều người, Triệu Đại Vĩ còn có thể nhìn thấy không ít chỗ trống.
“Anh xem vị trí ngay cạnh cửa sổ này được không?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“Được.” Triệu Đại Vĩ ngồi xuống vị trí được nhân viên phục vụ đề cử, sau đó xem thực đơn một chút, tuỳ ý gọi ba món ăn nổi bật của khách sạn.
Sau đó, trong quá trình đợi được phục vụ thức ăn, Triệu Đại Vĩ chơi điện thoại một hồi, xem tin tức ở thành phố Khâu Dã.
Đúng như dự đoán, người dân ở Khâu Dã rất dũng cảm.
Các loại tin tức đánh nhau nhiều vô số kể, trong tin tức. phía chính phủ cũng nghiêm trị những hành động đả kích này, nhưng vẫn xảy ra không ngớt.
Sau đó Triệu Đại Vĩ còn thấy được một vài tin tức tương đối có ý nghĩa, nói ngôi sao lớn Đàm Tuyết Lăng tới Khâu Dã biểu diễn, nhưng vừa tới giọng đã xảy ra vấn đề, bây giờ đang tìm bác sĩ.
Bên dưới có rất nhiều người bình luận: “Thật hay giả thế?”
“Không thể nào? Tôi rất thích Đàm Tuyết Lăng, nếu như giọng của Đàm Tuyết Lăng không ổn, thế biểu nhạc hội kia chẳng diễn ra nổi nữa?”
“Không phải mấy ngôi sao lớn đều hát nhép sao? Giọng bị hư có gì phải sợ, chỉ cần mặt mũi không xấu là được.”
“Các người nói xem với không khí ở Khâu Dã chúng ta, có khi nào Đàm Tuyết Lăng đã xảy ra chuyện gì ở Khâu Dã rồi không?”
“Đừng nói bậy, Đàm Tuyết Lăng chính là nữ thần hoàn hảo trong lòng tôi đấy!”
Triệu Đại Vĩ đọc được tin tức này, trầm ngâm chớp mắt một cái, nói: “Hẳn là tối hôm qua quá lo lắng, dẫn đến hôm nay khó mà thả lỏng tâm trạng, thế là giọng nói xảy ra vấn đề.”
Như thế giống như lúc nằm mơ, nằm mơ thấy chuyện nguy hiểm, trong giấc mơ bản thân thường không thể phát ra tiếng, Đàm Tuyết Lăng là rơi vào tình huống như thế.
Đơn giản mà nói, khẩn trương thái quá sẽ ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của giọng nói và cơ năng trong cơ thể.
Đương nhiên với thói quen ngủ nghỉ của Đàm Tuyết Lăng, nói không chừng có thể bị cảm lạnh đơn thuần.
Đang xem tin tức, món ăn Triệu Đại Vĩ gọi đã được mang lên.
Triệu Đại Vĩ để điện thoại di động xuống, trước tiên phân tích màu sắc và mùi hương, chất lượng sản phẩm của khách sạn Thiên Hồ.
“Nhìn cũng không tệ, mùi thơm cũng vừa phải, chỉ là không biết ăn có khiến mình thất vọng hay không.” Triệu Đại Vĩ chia ra nếm thử từng món một.
Kết quả mùi vị này lại khiến Triệu Đại Vĩ có chút thất vọng.
Triệu Đại Vĩ nói: “Nơi này không nổi cũng có lý do cả.”
Ăn thêm vài miếng nữa, Triệu Đại Vĩ đứng dậy trả tiền.
Sau khi trả tiền xong, lại đi về phía nhà bếp của khách sạn Thiên Hồ.
“Không phải nhân viên, vui lòng không vào bên trong!”
Thấy Triệu Đại Vĩ là người lạ, hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ cũng không giống nhân viên làm việc trong khách sạn, thế là có người lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Đại Vĩ nói: “Mấy người nấu ăn không ngon, thế nên tôi chuẩn bị chỉ điểm cho các người một chút.”
Đúng lúc nhìn thấy bên cạnh có đầu bếp, đang chuẩn bị làm món mướp xào trứng, thế là Triệu Đại Vĩ đi tới: “Để tôi làm cho. Vừa rồi tôi đã ăn món mướp xào trứng, hẳn là anh làm đúng không, mùi vị vô cùng bình thường.”
“Để tôi làm mẫu một chút, phải làm mướp xào trứng thế nào!”
Trong lúc đầu bếp đang lơ ngơ, Triệu Đại Vĩ thành thạo bắt đầu làm món ăn.
Chưa tới mấy phút, Triệu Đại Vĩ đã làm xong món mướp xào trứng.
Điều càng khiến bản thân đầu bếp không thể tưởng tượng nổi chính là anh ta lại không cản động tác của Triệu Đại Vĩ! Anh ta đã bị khí thế của Triệu Đại Vĩ doạ sợ!
Khi ấy anh ta thật sự cho rằng đây là đầu bếp, muốn dạy anh ta làm món gì đó.
Đương nhiên Triệu Đại Vĩ cũng thật sự là một đầu bếp.
Thủ thuật của anh, ở trình độ nhất định cũng khiến đầu bếp của khách sạn Thiên Hồ kinh sợ.
Không bao lâu sau, món mướp xào trứng của Triệu Đại Vĩ, ra lò!
Trong phút chốc, màu xanh lá cây sáng rỡ, kết hợp với màu vàng nhạt của trứng chiên, trông cảnh đẹp ý vui, mà mùi thơm xộc lên mũi cũng khiến đầu bếp vừa nãy cảm thấy có chút kinh hãi và xấu hổ.
“Ăn thử một miếng?” Triệu Đại Vĩ cười nói.
Đầu bếp bán tính bán nghi cầm lấy đũa, ăn thử một miếng, kết quả ăn thật sự rất ngon, ít nhất còn ngon hơn gấp trăm lần món do anh ta làm!
“Anh là đầu bếp chuyên nghiệp?” Đầu bếp cảm thấy nếu không phải đầu bếp hàng đầu, hoàn toàn không làm ra được món ăn ngon như thế.
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Cứ cho là thế.”
Mà tình hình của Triệu Đại Vĩ ở đây cũng thu hút sự chú ý của đầu bếp chính trong nhà bếp này.
Anh ta đi tới, cũng ăn thử một miếng, lập tức kinh ngạc nhìn Triệu Đại Vĩ: “Cậu muốn đến xin làm đầu bếp sao? Cậu tên gì? Tôi có thể đề cử cậu với giám đốc.”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: “Không cần, tôi không phải tới đây để xin làm đầu bếp, tôi chuẩn bị tới đây làm ông chủ. Đúng rồi tôi tên là Triệu Đại Vĩ, ông chủ của khách sạn Trường Ca Thải Vi ở thành phố Phong Lâm, trước mắt nên ở tại khách sạn Vân Lan.”
Nói xong, phất phất tay, anh xoay người rời đi.
Triệu Đại Vĩ cảm thấy, phần mở đầu này của mình cũng có thể thu hút sự chú ý của tổng giám đốc khách sạn này.
Mà chỉ cần có thể thu hút sự chú ý, chuyện sau này sẽ tương đối đơn giản hơn một chút.
Mà nếu thất bại, không thu hút được sự chú ý, Triệu Đại Vĩ cảm thấy vậy cũng chỉ có thể đi một con đường khác thay thế.
Sau khi Triệu Đại Vĩ rời đi, đầu bếp cảm thấy vẫn nên nói lại chuyện này với cấp trên.
Ngay sau đó, tổng giám đốc của khách sạn Thiên Hồ, Hứa Thục Quân đã nghe thấy chuyện Triệu Đại Vĩ đã làm ở khách sạn Thiên Hồ.
“Triệu Đại Vĩ muốn trở thành ông chủ của khách sạn Thiên Hồ chúng ta sao?”
“Tên Triệu Đại Vĩ này, chính là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thải Vi ở thành phố Phong Lâm. Đúng thật là khách sạn Trường Ca Thải Vi này cũng có một vị trí trong giới kinh doanh khách sạn. Nghe nói chỉ trong một thời gian ngắn, khách sạn này đã trở thành khách sạn lớn mạnh nhất ở thành phố Phong Lâm!”
“Trước mắt, tình hình của khách sạn Thiên Hồ này tương đối nguy cấp, nếu Triệu Đại Vĩ gia nhập, có lẽ tình hình sẽ khá hơn một chút.”
Hứa Thục Quân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể đưa ra quyết định.
Đương nhiên, Hứa Thục Quân chính là tổng giám đốc của Thiên Hồ, cũng chính là một trong các ông chủ của khách sạn Thiên Hồ, nhưng cô ta không phải là ông chủ lớn nhất.
Cho nên cô ta đang suy nghĩ, có nên nói chuyện này với ông chủ lớn hay không.
“Trước tiên cứ xem tình hình một chút, hẳn ông chủ lớn cũng không có ý bỏ qua khách sạn Thiên Hồ.” Hứa Thục Quân quyết định trước tiên cứ giấu chuyện này đi, chờ xem tình hình tiếp theo thế nào, nếu thật sự không được, đến lúc đó báo lại cũng không mượn.
Lúc không có ai, Hứa Thực Quân nói: “Tôi muốn điều tra số điện thoại của Triệu Đại Vĩ một chút.”
…
Triệu Đại Vĩ trở lại khách sạn nơi mình trú ngụ, cũng chính là khách sạn Vân Lan!
Đây là khách sạn năm sao của thành phố Khâu Dã, cũng chính là khách sạn nổi tiếng nhất ở Khâu Dã.
Triệu Đại Vĩ chọn ở nơi này cũng đang có ý cân nhắc tới khách sạn này.
Lúc này, Triệu Đại Vĩ quay về khách sạn, kết quả trước cửa khách sạn lại có mấy phóng viên nằm vùng, không những thế bầu không khí bên trong khách sạn cũng có hơi nghiêm túc.
Triệu Đại Vĩ tìm một phóng viên trong đó hỏi: “Ở đây đang xảy ra chuyện gì sao?”
Phóng viên nhìn Triệu Đại Vĩ một cái, lắc đầu, hiển nhiên không muốn nói.
Triệu Đại Vĩ suy đoán: “Là chuyện của Đàm Tuyết Lăng?”
Chuyện này cũng dễ đoán thôi, dù sao ngôi sao lớn sẽ dễ khiến người khác chú ý tới.
Phóng viên lập tức sửng sốt, hỏi dò: “Anh biết chuyện của Đàm Tuyết Lăng sao?”
“Đã từng gặp mặt rồi.”
“Vậy anh biết chuyện giọng của Đàm Tuyết Lăng có vấn đề, vào buổi nhạc hội ngày mai phải hát nhép không?” Phóng viên vội vàng hỏi thăm Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Giả dối, hư ảo, không thể nào.”
“Sao anh lại biết chắc chắn như thế?” Phóng viên kinh ngạc.
“Có tin hay không thì tuỳ anh, nhưng tôi dám khẳng định với anh, ngày mai Đàm Tuyết Lăng sẽ không hát nhép, giọng cũng không có chuyện gì.” Câu trả lời của Triệu Đại Vĩ hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của phóng viên.