Triệu Đại Vĩ cũng đã bỏ cô ta qua một bên, nói với Đàm Tuyết Lăng: “Cô ngồi xuống đi, tôi xoa bóp giúp cô, bảo đảm trong vòng mười phút, chứng bệnh của cô sẽ được giải quyết.”
“Được!”
Vào giờ phút này, Đàm Tuyết Lăng đã có trọn vẹn sự tin tưởng đối với Triệu Đại Vĩ, đương nhiên cũng không giống Hồ Hân Duyệt, nghi ngờ Triệu Đại Vĩ, trái lại còn cảm thấy Hồ Hân Duyệt nghi thần nghi quỷ quá mức.
Đàm Tuyết Lăng ngồi xuống.
Triệu Đại Vĩ đi ra sau lưng Đàm Tuyết Lăng, bắt đầu xoa bóp cổ cho Đàm Tuyết Lăng.
Ngay từ đầu, Đàm Tuyết Lăng đã mặc áo hai dây, lúc này Triệu Đại Vĩ đứng sau lưng Đàm Tuyết Lăng.
Lần này, Triệu Đại Vĩ đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy không ít phong cảnh bên dưới chiếc váy hai dây.
Nhưng Triệu Đại Vĩ cũng chỉ liếc mắt một cái, cũng không nhìn lâu.
Nhưng cái nhìn này lại càng khiến Hồ Hân Duyệt càng cảm thấy căm tức Triệu Đại Vĩ hơn.
Cô ta thầm nói: “Nếu như anh không trị khỏi cho Đàm Tuyết Lăng, cho dù tôi có phải liều cái mạng này cũng phải khiến tên dối trá lừa gạt nhà anh thân bại danh liệt!”
Đàm Tuyết Lăng cũng cảm nhận được Triệu Đại Vĩ đứng sau lưng có thể nhìn thấy cổ áo của cô ta, thế nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, thế là cô ta cũng không thèm che giấu.
Nói sau, lỡ như Triệu Đại Vĩ thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, thế Triệu Đại Vĩ chính là ân nhân của cô ta.
Có thể khiến vừa mắt ân nhân, nhằm nhò gì!
Hai tay Triệu Đại Vĩ đặt trên cổ Đàm Tuyết Lăng, nhẹ nhàng xoa xoa, long khí lũ lượt, kết hợp với thủ pháp xoa bóp độc nhất, nhanh chóng cải thiện được sự căng thẳng trên thần kinh ở cổ của Đàm Tuyết Lăng.
Thậm chí, đã nhiều năm trôi qua như thế, bởi vì ca hát nên thanh quản của Đàm Tuyết Lăng đã chịu không ít tổn thương, long khí của Triệu Đại Vĩ có thể từ từ tu sửa lại vết thương này.
Đương nhiên nếu ngưng tụ long khí thành kim hình, điều này có thể giết chết người!
Tác dụng của long khí thư giãn và long khí ác liệt là hoàn toàn khác nhau.
Bị Triệu Đại Vĩ đè vô cùng thoải mái, Đàm Tuyết Lăng nhắm hai mắt lại, chợt cảm thấy từ trên xuống dưới cơ thể cũng vô cùng thoải mái.
Khoảng mười phút sau, Triệu Đại Vĩ buông tay.
Đàm Tuyết Lăng còn kinh ngạc nói: “Triệu tổng, sao anh không bấm đi?”
“Đã được rồi.”
“Xong chưa?” Đàm Tuyết Lăng hỏi vấn đề vừa rồi, lập tức kinh ngạc phát hiện ra, tiếng nói của mình đã trở nên êm tai dễ nghe, trong trẻo tựa như tiếng kiêu của chim sơn ca.
Hồ Hân Duyệt ở bên cạnh, sau khi nghe thấy giọng nói của Đàm Tuyết Lăng, càng kinh ngạc mở to hai mắt!
“Khỏi rồi! Tuyết Lăng, giọng của cô… thật sự khỏi rồi!”
Hồ Hân Duyệt vô cùng hưng phấn.
Phải biết, trên toàn bộ Khâu Dã này cũng có tin tức nói bóng nói gió rằng Đàm Tuyết Lăng không thể tiếp tục ca hát.
Bây giờ có rất nhiều người ở buổi nhạc hội cũng đang lo lắng, không biết liệu Đàm Tuyết Lăng có thể tiếp tục được hay không!
Thấy giọng của Đàm Tuyết Lăng đã khôi phục, thậm chí giọng của Đàm Tuyết Lăng còn êm tai hơn so với trước đó, điều này càng khiến ánh mắt của Hồ Hân Duyệt không thể không nhìn vào người Triệu Đại Vĩ.
Hồ Hân Duyệt vô cùng thích thú nhìn Triệu Đại Vĩ, nói: “Anh tên gì? Y thuật của anh đúng là lợi hại!”
Triệu Đại Vĩ lạnh lùng: “Lời ca ngợi như thế tôi cũng không dám nhận đâu, dù sao tôi cũng là lang băm.”
“Tôi sai rồi còn không được sao?”
Biết Triệu Đại Vĩ đang châm chọc cô ta, Hồ Hân Duyệt vội vàng nói xin lỗi với Triệu Đại Vĩ.
Đàm Tuyết Lăng cũng cười nói: “Chị Hồ cũng là lo lắng cho tôi, Triệu tổng, tôi biết anh luôn vô cùng vô cùng độ lượng, lần này anh cũng không so đo với chị Mạnh đâu nhỉ?”
Triệu Đại Vĩ than nhẹ: “Không phải tôi so đo, là do cô ta cứ nhiều lần nhằm vào tôi, khiến cho người khác khó mà không tức giận.”
Hồ Hân Duyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.
Đàm Tuyết Lăng lại an ủi Triệu Đại Vĩ: “Được rồi, được rồi, Triệu tổng, vừa rồi anh làm cho tôi, bây giờ tôi xoa bóp lại cho anh, để anh bớt giận có được không?”
“Cũng được.” Triệu Đại Vĩ cũng muốn hưởng thụ một chút, để ngôi sao lớn tự tay đấm bóp cho anh sẽ có cảm giác thế nào.
Đàm Tuyết Lăng cười, bảo Triệu Đại Vĩ ngồi xuống, sau đó bắt đầu bóp vai choc ho Triệu Đại Vĩ, thuận tiện bảo Hồ Hân Duyệt ra ngoài một chút, tránh để Triệu Đại Vĩ cảm thấy phiền lòng.
Chờ Hồ Hân Duyệt đoi ra ngoài, Đàm Tuyết Lăng nói: “Cảm ơn anh, lần này, anh vừa cứu tôi, xem ra tôi phải báo đáp hai lần.”
Triệu Đại Vĩ cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ tay nghề của Đàm Tuyết Lăng.
Nhưng đầu óc anh lại rất tỉnh táo, biết mình muốn gì, liền nói: “Không cần khách sáo với tôi, cùng lắm thì quảng cáo nhiều sản phẩm cho tôi thôi.”
“Chắc chắn!” Đàm Tuyết Lăng cười.
Sau khi xoa bóp cho Triệu Đại Vĩ xong, Đàm Tuyết Lăng xoay người, lấy trong ngăn kéo ra hai tấm vé buổi nhạc hội: “Triệu tổng, đây là vé vào cổng của buổi nhạc hội ngày mai. Đến lúc đó, anh nhất định phải tới đấy!”
“Buổi nhạc hội?” Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Cũng được.”
Thế là chuyện này xem như đã quyết định xong.
Nói xong những chuyện này, Triệu Đại Vĩ cũng chuẩn bị rời đi.
“Không ngồi thêm một lúc sao?” Đàm Tuyết Lăng cảm thấy Triệu Đại Vĩ là người đàn ông sau khi bước vào phòng cô ta lại chạy nhanh như thế.
“Không cần, ngồi thêm một lúc nữa, e rằng người đại diện của cô sẽ liều chết xông vào, xem như tôi như tội phạm bắt lại.”
Xì!
Đàm Tuyết Lăng trách mắng: “Anh vẫn canh cánh nghi ngờ với chị Hồ sao.”
“Thế tôi tiễn anh ra cửa.”
Đàm Tuyết Lăng tự mình tiễn Triệu Đại Vĩ ra ngoài.
Quả nhiên, Hồ Hân Duyệt đứng ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Triệu Đại Vĩ xuống lầu quay trở về phòng của mình.
Hồ Hân Duyệt nói: “Tuyết Lăng, bây giờ sự nghiệp của cô đang lên, không thể yêu đương, cô có biết không? Còn nữa, nếu giọng của cô đã tốt lên rồi, thế cũng nên được làm sáng tỏ.”
Mặt Đàm Tuyết Lăng đỏ lên: “Chị Hồ, chị nói gì thế, tôi không có yêu đương.”
“Không nói phải nói là cực tốt, mặc dù Triệu tổng đó lợi hại, nhưng nhân phẩm thế nào vẫn còn chưa biết, tôi khuyên cô đừng đi quá gần anh ta.”
Nghe thấy lời của Hồ Hân Duyệt, Đàm Tuyết Lăng thầm nghĩ, nếu để người khác biết, tối hôm qua mình và Triệu Đại Vĩ ngủ trên cùng một giường, e rằng sẽ phát điên nhỉ?
Nhưng Đàm Tuyết Lăng không nói những lời này.
Ngay sau đó.
Hồ Hân Duyệt sắp xếp cho Đàm Tuyết Lăng gặp mặt phóng viên.
Đàm Tuyết Lăng tự mình đáp lại một vài vấn đề của phóng viên, đặc biệt là một vài lời đồn đãi có liên quan tới vấn đề giọng nói của cô ta.
Đàm Tuyết Lăng nói: “Giọng của tôi không sao cả, buổi nhạc hội ngày hôm sau cũng sẽ được tổ chức bình thường, sẽ không hát nhép, cũng không hoãn biểu biểu diễn. Mong mọi người đừng tung tin đồn thất thiệt!”
Rào rào!
Các phóng viên đều sợ ngây người!
Vào lúc này, mọi người không khỏi ghen tị với anh chàng phóng viên nói đã gặp Đàm Tuyết Lăng, còn thề rằng giọng hát của Đàm Tuyết Lăng vẫn ổn.
Bọn họ đang suy nghĩ, chẳng lẽ người phóng viên đó thật sự đã biết được trước chuyện bên trong từ trước?
Mọi người ân hận lúc đầu đã làm sai, không cải chính tin đồn từ sớm, nếu không sự chú ý và lưu lượng, chắc chắn cũng ở bên nhà đài của bọn họ.
Nói rõ ràng chuyện này, Đàm Tuyết Lăng lần nữa quay lại phòng khách sạn, chuẩn bị cho buổi nhạc hội ngày mai.
…
Trong một căn phòng một người bình thường trong khách sạn, Triệu Đại Vĩ đang cầm hai tấm vé vào cửa đêm nhạc hội của Đàm Tuyết Lăng.
Anh đang suy nghĩ mình chỉ có một mình ở thành phố Khâu Dã này, còn Triệu Tú Hoà cũng đã trở về thành phố Phong Lâm, vậy còn dư lại một tấm vé vào cổng này cho ai đây?
Khẽ cười một tiếng, anh đặt tấm vé vào cổng sang bên cạnh.
Sau đó anh tiếp tục cầm các tài liệu về công việc khách sạn ở thành phố Khâu Dã mà Nguỵ Tử Phù và Phùng Giai đã chỉnh sửa lại, phân tích hành động kế tiếp mình phải thực hiện.