“Thật ư?” Lương Thu Tĩnh nở nụ cười kì quặc.
“Thật, lừa chị làm gì. Hơn nữa, tôi mà cần dùng thứ đồ chơi này sao?” Triệu Đại Vĩ nhướn mày, nói không nên lời: “Thứ nhất, cơ thể tôi rất khỏe mạnh, không cần bồi bổ, thứ hai, tôi có bổ thêm vào cũng không có chỗ dùng.”
Phụt, phụt, phụt!
Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm suýt nữa đã phì cười, hơn nữa còn là cười đến hộc máu.
Nhưng Triệu Đại Vĩ nói không sai, đúng là anh không cần bồi bổ.
Về phần có thật sự là có sức mà không có chỗ dùng không, thì Lương Thu Tĩnh và Tiền Mỹ Lâm đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Nói rõ mọi chuyện xong, Triệu Đại Vĩ bèn nói mình muốn đi tắm rồi ngủ.
Ting ting!
Sau khi tắm xong, Triệu Đại Vĩ thấy tài liệu về triệu phú Nguyên Hải Sơn của Phong Lâm mà Lâm Tuyết Nhã gửi tới cho mình.
Thì ra, Nguyên Hải Sơn vốn lập nghiệp từ nghề buôn bán vật liệu từ tính, bây giờ tài sản riêng của ông ta đã lên tới hàng tỷ đồng.
Tuy rằng trên khắp cả nước, với số tài sản này, ông ta không được tính là ngừi giàu nhất. Thế nhưng giàu có nhất một vùng, đặc biệt là ở địa phương nhỏ như Phong Lâm thì đúng là xưng bá một phương!
Vật liệu từ tính của Nguyên Hải Sơn cơ bản là tiên tiến nhất trên toàn thế giới, dù sao thì trên thế giới này, chỉ có vài nhà là tốt nhất, cho nên bọn họ kiếm được rất rất nhiều!
Như vậy, mấy ông chủ trung tâm thương mại, hay người đứng đầu các khách sạn, hoặc là ông bà chủ của mấy sòng bạc, ở trước mặt Nguyên Hải Sơn cũng chỉ là mấy con kiến nhỏ mà thôi.
Triệu Đại Vĩ đọc tài liệu về Nguyên Hải Sơn xong, đôi mắt dần sâu hơn một chút.
“Khách sạn Thiên Duyên… Ngô Thanh Sơn… Nguyên Hải Sơn…”
Liên hệ mấy cái này vào với nhau, Triệu Đại Vĩ cơ bản đã xác định được khó mà ngăn được Nguyên Hải Sơn tổ chức buổi tụ hội hàng năm ở khách sạn Thiên Duyệt. Nguyên nhân rất đơn giản, sở dĩ Nguyên Hải Sơn chọn khách sạn Thiên Duyệt chắc chắn là vì thân phận của Ngô Thanh Sơn, còn có thế lực của gia tộc đứng sau Ngô Thanh Sơn!
Sợ là Nguyên Hải Sơn muốn coi Ngô Thanh Sơn như cầu nối để tiến vào giới nhà giàu ở thủ đô.
Nghĩ tới đây, Triệu Đại Vĩ bèn đặt tư liệu về Nguyên Hải Sơn sang một bên.
“Nguyên Hải Sơn chỉ làm về khoa học kĩ thuật, không liên quan gì đến kinh doanh khách sạn, giúp cho Ngô Thanh Sơn được một thời, cũng không giúp được một đời, nên không cần xen vào chuyện này.”
Triệu Đại Vĩ gửi tin nhắn này cho Lâm Tuyết Nhã.
Lâm Tuyết Nhã gửi tin nhắn lại: “Như vậy thì khách sạn Thiên Duyệt cũng chỉ ăn nên làm ra trong một thời gian ngắn thôi, cho người ta cảm giác như là vừa được hồi sinh. Triệu tổng, anh thật sự không có cách nào sao?” Lâm Tuyết Nhã vẫn cố thử một chút.
Lúc này, khách sạn Thiên Duyệt đang chuẩn bị khai trương một lần nữa, nền móng không vững chắc, là thời gian dễ dàng bị phá rối nhất.
Nếu để cho khách sạn Thiên Duyệt đứng vững ở Phong Lâm một lần nữa, vậy thì kế hoạch mở rộng khách sạn Trường Ca Thái Vi phải đến khi nào mới thực hiện được đây.
Lâm Tuyết Nhã sốt ruột!
Triệu Đại Vĩ suy nghĩ một chút, nói: “Không phải là không có cách nào, chẳng qua là cần lợi ích lớn hơn nữa để Nguyên Hải Sơn thay đổi ý định thôi. Nhưng nói thật là Nguyên Hải Sơn không đáng để tôi lấy ra lợi thế tốt hơn. Mặt khác, khách sạn Thiên Duyệt không phất lên nổi đâu, không cố gắng trụ được mấy tháng, đến lúc đó Thiên Duyệt vừa được tu sửa khác nào tặng không cho chúng ta.” Triệu Đại Vĩ phân thích.
“Được rồi.” Thấy Triệu Đại Vĩ đã nói đến mức ấy rồi, Lâm Tuyết Nhã cũng không cố nữa.
Một đêm dài trôi đi.
Sáng sớm hôm sau, Dư Hà vui vẻ rảo bước tới trước mặt Triệu Đại Vĩ nói: “Triệu tổng, có chuyện cực kì vui.”
“Chuyện gì vui?”
Thấy Dư Hà mặc chiếc áo sơ mi ôm sát vào người, trông rất đẫy đà và quyến rũ, Triệu Đại Vĩ không khỏi hơi nóng mặt, nói: “Chị Hà, có chuyện gì mà chị vui thế.”
“Là dâu tây ra hoa rồi!”
“Dâu tây ra hoa không phải là chuyện rất bình thường sao?” Triệu Đại Vĩ không cảm thấy cái này có gì đáng ngạc nhiên, chỉ nói: “Chỉ là em chưa đi xem dâu tây, không biết nó nở hoa như thế nào.”
Dư Hà lắc đầu liên tục: “Ra hoa là bình thường, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có nụ hoa rồi, Triệu tổng, cậu không thấy chuyện này rất kì lạ sao? Nói đúng hơn là, bây giờ đã có nụ hoa, nghĩa là chẳng bao lâu nữa nó sẽ mọc ra quả dâu tây chín, chúng ta có thể thu hoạch rồi đem đi tiêu thụ!”
Dư Hà càng nói càng kích động.
Triệu Đại Vĩ mừng rỡ.
Không sai, đã có nụ hoa rồi thì không bao lâu nữa cũng sẽ có quả dâu, rồi dâu sẽ nhanh chóng chín thôi.
Nếu như vậy thì số vốn bỏ ra cũng sẽ nhanh chóng được thu hồi lại rồi.
“Đại khái là bao nhiêu ngày thì dâu sẽ chín hẳn?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
Dư Hà đáp: “Nếu tính ra thì bình thường từ lúc dâu tây ra hoa đến khi quả chín sẽ mất khoảng nửa tháng đến một tháng. Nhưng mấy cây dâu này của cậu thì tôi không dám chắc lắm, có lẽ thời gian sẽ ngắn hơn một chút.”
“Được!” Trên mặt Triệu Đại Vĩ cũng lộ vẻ vui mừng.
Bây giờ anh đang rất cần tiền nếu như đưa dâu ra thị trường, chỉ một ngày thôi đã có thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ, chắc chắn không khó.
Nói xong chuyện này, Dư Hà lại phải bận rộn với công việc của mình, cô ấy phất tay, tỏ vẻ mình phải đi làm việc rồi.
Triệu Đại Vĩ lại tiếp tục suy nghĩ về Dương Hỏa Trùng.
Chỉ là, “ầm ầm”! Đúng lúc này, mấy chiếc BMW ầm ầm đi trên con đường làng tới trước mặt Triệu Đại Vĩ.
Thấy đối phương đi xe BMW, đều là S-class và series 7 trở lên, dân chúng và du khách xung quanh đều đồng loạt lùi ra sau một chút, không dám tới gần quá.
“Xin hỏi Triệu tổng có ở nhà không?” Ngừi nói chuyện là một cô gái khá xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, lại vô cùng có khí chất, trên người mặc một bộ đồ mới. Dù chỉ đứng một chỗ thôi cũng đủ cho người ta một cảm giác rất cao quý.
Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh đi tới.
Tiền Mỹ Lâm hỏi: “Cô đến tìm Triệu Đại Vĩ à?”
“Vâng, tôi đến tìm Triệu tổng Đại Vĩ, xin hỏi bây giờ Triệu tổng có ở nhà không?” Cô gái kia nhìn nhìn ngôi nhà của Triệu Đại Vĩ, cô ta đang nghi ngờ không biết có phải mình tìm nhầm chỗ rồi không. Thế nhưng mọi người đều nói là ở chỗ này, cô ta cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ mà lái xe chạy tới đây.
“Chú ấy ra đầu thôn rồi, bây giờ còn chư về.” ttn thấy như thế cũng không hỏi có chuyện gì, nói thẳng: “Để tôi gọi điện thoại cho chú ấy, bảo chú ấy về.”
“Được, cảm ơn!” Cô gái kia không khỏi hỏi: “Còn nữa, xin hỏi chị là gì của Triệu tổng vậy ạ?”
“Tôi là chị dâu cậu ấy.”
“À, chị dâu.” Cô gái kia tự giới thiệu: “Tôi là Nguyên Sở Tinh, hôm qua nhờ có Triệu tổng ra tay giúp đỡ giải vây, nên bây giờ tôi mới có thể đứng ở chỗ này. Cho nên tôi đến đây để cảm ơn.”
Ttn cười đáp lại, sau đó tiếp tục gọi điện cho Triệu Đại Vĩ.
“Có người tìm tôi?” Triệu Đại Vĩ vô cùng kinh ngạc: “Được rồi, tôi về ngay đây.”
Triệu Đại Vĩ mở cano lên, quay về nhà, vừa về tới nơi đã thấy dàn BMW đỗ trước cửa, anh bèn nhíu mày.
“Đại Vĩ, chú về rồi à!” ttn nói.
Cùng lúc đó, Nguyên Sở Tinh cũng quay lại, nhìn Triệu Đại Vĩ thật kĩ, xác định Triệu Đại Vĩ chính là thần y đã giải vây cho mình ngày hôm qua, cô ta nở một nụ cười tươi rói, vươn tay chủ động nắm tay Triệu Đại Vĩ nói:
“Triệu tổng, tôi là Nguyên Sở Tinh, là cái người hôm qua lái xe không cẩn thận đã gây ra tai nạn giao thông ấy. Hôm qua anh đi mà không một lời từ biệt, trong lòng tôi rất băn khoăn, nên hôm nay cố ý tới đây để cảm ơn.”
Nguyên Sở Tinh vừa nắm tay Triệu Đại Vĩ, vừa lại gần nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Đại Vĩ, trong lòng nao nao.
Còn đẹp trai nữa!
Mà quan trọng nhất là khí thế của Triệu Đại Vĩ rất mạnh, ở trước mặt Triệu Đại Vĩ, cho dù cô ta có là tiểu thư con nhà giàu có nhất vùng Phong Lâm thì cũng kém hơn mấy phần!
Lúc giật mình tỉnh lại, Nguyên Sở Tinh lại lấy ra quà cảm ơn.
Triệu Đại Vĩ nói: “Không cần, tốt nhất là cô nên bồi thường cho tài xế bị thương ấy. Tôi chỉ tiện tay cứu người mà thôi. À đúng rồi, cô họ Nguyên à?”
Nhìn dàn xe đỗ ở cửa, cùng với cái họ này, Triệu Đại Vĩ không khỏi liên tưởng đến một số cái.