Sau khi Hứa Thục Quân trở về, sau khi cân nhắc cẩn thận, cô ta cảm thấy cũng không phải không thể bàn chuyện hợp tác với Triệu Đại Vĩ.
Hơn nữa, cô ta đã báo lại chuyện này cho ông chủ của khách sạn.
Dường như ông chủ cũng vì tiếng gió gần đây nên có hơi sức cùng lực kiệt, cũng có ý hợp tác với Triệu Đại Vĩ.
Như thế.
Hứa Thục Quân lập tức gọi điện thoại cho Triệu Đại Vĩ, hy vọng có thể hẹn một chỗ, sau đó cẩn thận nói chuyện này một chút.
Hứa Thục Quân nói: “Tôi đã nghĩ thông suốt chuyện này, bao gồm cả những đối tác của khách sạn cũng đồng ý với ý tưởng hợp tác này. Thế nên Triệu tổng, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
“Được.”
Triệu Đại Vĩ chuẩn bị nói địa chỉ cho Hứa Thục Quân, đột nhiên nhớ tới buổi nhạc hội, nhanh chóng biết thời biết thế, nói: “Chút nữa bọn tôi phải đến nhạc hội của Đàm Tuyết Lăng, chị có muốn đi chung không?”
“Buổi nhạc hội?”
Hứa Thục Vân bị vùi trong chuyện của khách sạn, làm việc đến sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian nghe nhạc hội, cho nên ngay cả vé vào cổng cơ bản nhất cô ta cũng không có.
Cô ta nói: “Xin lỗi, tôi không có vé vào cổng đại nhạc hội.”
Sao cơ?
Trong lòng Triệu Đại Vĩ cảm thấy có chút vui.
Thế thì vé vào cổng còn lại trong tay anh sẽ không bị lãng phí rồi.
“Trên tay tôi vừa khéo có dư một vé thừa.” Triệu Đại Vĩ nói: “Cùng gặp nhau ở buổi nhạc hội của Đàm Tuyết Lăng, sau đó chúng ta nói tới chuyện hợp tác đi.”
“Nếu là như thế, thế tôi cũng không cần khách sáo nữa.”
Hứa Thục Quân cũng muốn thả lỏng tâm trạng một chút, thật ta cô ta cũng chưa từng đến mấy buổi nhạc hội của mấy ngôi sao lớn, lần này cô ta thật sự có thể tới cảm nhận thử một chút.
Hẹn xong xuôi, Triệu Đại Vĩ liền cúp điện thoại.
…
Buổi nhạc hội của Đàm Tuyết Lăng sẽ chính thức bắt đầu vào lúc tám giờ tối.
Trước tiên Triệu Đại Vĩ dùng bữa tại khách sạn Vân Lan, sau đó mới đến hiện trường đêm nhạc hội của Đàm Tuyết Lăng.
Đến nơi biểu diễn đại nhạc hội, cung thể theo ở thành phố Khâu Dã!
Bên phía cung thể thao Khâu Dã, có sức chứa hơn ba mươi ngàn người, đồng thời cũng là nơi quan sát sân đá banh, mà đại nhạc hội của Đàm Tuyết Lăng cũng diễn ra trên sân bóng này.
Người đến xem đại nhạc hội này của Đàm Tuyết Lăng ở hiện trường vô cùng tấp nập, cho dù muốn dùng vé vào cổng để vào cung thể thao cũng phải xếp hàng để vào.
Những nhân vật lớn có lối đi VIP, không cần phải xếp hàng.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy hàng thật dài, quay đầu đi thẳng về phía lối đi VIP.
Anh hỏi một chút, lối đi VIP là dựa vào tài sản hay địa vị để vào.
Nếu như có tiền là có thể vào, thế anh cũng không cần phải xếp hàng nữa.
Triệu Đại Vĩ đi tới lối vào VIP.
Còn chưa kịp hỏi, anh đã bị người đẩy sang một bên: “Thứ gì thế, qua bên kia xếp hàng đi! Cậu có thể đi được chỗ này sao?”
Triệu Đại Vĩ giật mình nhìn đối phương.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không phục?” Đối phương thấy Triệu Đại Vĩ lại còn dám nhìn mình chằm chằm, lửa giận nhanh chóng bốc lên, thậm chí còn muốn đánh Triệu Đại Vĩ một trận!
Triệu Đại Vĩ nói: “Anh có thể đi thế tại sao tôi lại không thể đi?”
“Ha ha ha ha…” Đối phương nghe thấy thế, nhanh chóng cười phá lên: “Thì nhìn khí chất trên người toả ra, nói giọng phương ngũ, tôi cũng biết cậu không có tư cách đi đường này!”
“Cút đi, bình thường tôi ghét nhất là người không có mắt đấy.”
Người ở phía sau cũng không nhịn được nhanh chóng mở miệng.
“Một tên nhà quê, nhìn đã thấy chán ghét, thứ người như thế cũng tới xem buổi nhạc hội?”
“Cản đường của anh Khôn thế là muốn tìm đường chết rồi, biết rõ anh Khôn muốn đi tới thế mà vẫn còn dám đi trước mặt.”
“Cút đi, chọc anh Khôn tức giận, bảo anh cút đi cũng xem như tốt rồi đấy, nếu còn không chịu cút, cắt đứt chân anh đấy!”
Triệu Đại Vĩ nghe thế, lúc này mới phản ứng được, hoá ra hoàn toàn không phải bởi vì cách ăn mặc, cũng hông phải cái gọi là quê mùa bị khinh bỉ, nguyên nhân quan trọng nhất hoá ra chính là không nhường đường cho “anh Khôn” này!
Triệu Đại Vĩ không nhịn dược lắc đầu cười một tiếng.
Cũng không tức giận, anh liền đi tới đứng sang bên cạnh, để cho “anh Khôn” này đi.
Thế nhưng, Lâm Thế Khôn lại dừng bước không đi.
Anh ta phất phất tay.
Mấy người kia nhanh chóng đit ưới đè Triệu Đại Vĩ, muốn kéo anh đi, đanh cho một trận.
Bởi vì, mặc dù Triệu Đại Vĩ không tức giận nhưng hành động của Triệu Đại Vĩ khiến Lâm Thế khôn vô cùng tức giận.
Triệu Đại Vĩ lắc đầu cười khẽ, xúc phạm vào điều cấm kỵ của anh ta!
Nhìn thấy Triệu Đại Vĩ sắp bị đánh, đột nhiên!
Tô Chấn Nghiệp và Trương Thu Hương từ phía sau đi tới.
Bởi vì Trương Thu Hương là tổng giám đốc khách sạn Vân Lan, hơn nữa Tô Chấn Nghiệp vẫn xem như chỗ dựa của khách sạn Vân Lan, vì thế hai người cùng nhau đi đến buổi nhạc hội này.
Trương Thu Hương nhìn thấy Lâm Thế Khôn, lại đang cho người đè Triệu Đại Vĩ lại, trong lòng không nhịn được sợ hết hồn.
Tô Chấn Nghiệp cũng không nhịn được kinh ngạc nhìn Lâm Thế Khôn, cảm thấy Lâm Thế Khôn đúng là một tên ngốc.
Trương Thu Hương lập tức vội vàng tiến lên nói: “Lâm tổng, không phải giữa anh và Triệu tổng có hiểu lầm gì chứ?”
“Triệu tổng?” Lâm Thế Khôn khó tin nhìn Triệu Đại Vĩ.
Anh ta vẫn thật sự không ngờ, một tên dế nhũi như Triệu Đại Vĩ lại còn là ông chủ, hơn nữa còn có quen biết với Trương Thu Hương.
Lâm Thế Khôn kinh ngạc chớp mắt một cái, không để ý tới chuyện này, mà quay đầu chào hỏi Tô Chấn Nghiệp: “Ông Tô, tới sớm thế.”
Lâm Thế Khôn cũng được xem là nhân vật lớn ở thành phố Khâu Dã, nhưng thân phận và địa vị vẫn kém hơn Tô Chấn Nghiệp một chút, là một nhân vật cùng đẳng cấp với Tưởng Tạ Phi, chỗ dựa của khách sạn Thiên Hồ.
Vì thế khi anh ta nhìn thấy Tô Chấn Nghiệp, ít nhiều gì cũng có chút khiêm nhường và cung kính.
Tô Chấn Nghiệp cũng không để ý đến Lâm Thế Khôn, bởi vì trong mắt ông ta, Lâm Thế Khôn đã là một tên phế.
Dù sao, cho dù là ông ta, khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ cũng sẽ ít nhiều cảm thấy kiêng kỵ, mà Lâm Thế Khôn còn không bằng ông ta, còn dám đối đãi với Triệu Đại Vĩ như thế, thế đơn giản là đang tìm đường chết!
Cho nên, đối mặt với lời chào hỏi của Lâm Thế Khôn, ông ta cũng chẳng hề lên tiếng.
Điều này càng khiến Lâm Thế Khôn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lâm Thế Khôn có hơi tức giận, nhưng vẫn cố nhịn hỏi: “Ông Tô, không biết Lâm Thế Khôn tôi đã đắc tội gì với ông?”
Trương Thu Hương thở dài nói: “Lâm tổng, dường như anh hiểu lầm rồi, anh không đắc tội ông Tô, mà đang đắc tội Triệu tổng đấy!”
Sau khi Trương Thư Hương nói xong, Tô Chấn Nghiệp cũng lập tức chào hỏi Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, đã lâu không gặp.”
Lâm Thế Khôn sợ ngây người!
Hoá ra, Tô Chấn Nghiệp cũng biết Triệu Đại Vĩ!
Lâm Thế Khôn không nhịn được nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Triệu Đại Vĩ cũng đã rất nể mặt Lâm Thế Khôn, cho dù Lâm Thế Khôn khiêu khích trước, anh cũng không hề tức giận, mà lại lễ phép khiêm nhường lui qua một bên, để Lâm Thế Khôn đi trước.
Nhưng anh không ngờ, Lâm Thế Khôn lại được voi đòi tiên như thế!
Triệu Đại Vĩ cũng có chút tức giận.
Thế nên anh đã đẩy tay hai người đang đè mình, từng bước từng bước đi tới trước mặt Lâm Thế Khôn, nói: “Tôi tên là Triệu Đại Vĩ đến từ Phong Lâm.”
“Vừa nãy anh nói tôi không xứng đi ở bên này, còn cản trở đường anh đúng không?” Triệu Đại Vĩ nhàn nhạt hỏi.
Giọng điệu lạnh lùng như thế, còn cả cái nhìn này, bầu không khí vô cùng khẩn trương, điều này càng khiến Lâm Thế Khôn cảm thấy có hơi sợ hãi.
“Triệu Đại Vĩ?” Lâm Thế Khôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã nghe được từ đâu.
Nhưng anh ta còn chưa kịp suy nghĩ.
Anh ta đã nghe thấy Triệu Đại Vĩ đi tới trước mặt anh ta, nói: “Hôm nay, tôi muốn xem một chút, rốt cuộc ai hợp đi trên con đường này!”