Diệp Sùng Đạo không khỏi cười khổ, thở dài: “Triệu tổng, cậu còn trẻ tuổi mà đã oai phong như thế này rồi, tương lai tiền đồ rộng mở. Hôm nay là do Diệp Sùng Đạo tôi mù mắt!”
Ông ta thân là quán chủ của Kinh Võ đạo quán, cũng có tiếng tăm trong giới võ thuật, nhưng trước mặt Triệu Đại Vĩ, ông ta lại bất giác cảm thấy áy náy và sợ sệt.
Ông ta cảm thấy cả Phong Lâm này, người có thể làm ra những chuyện này cũng chỉ có mấy người.
Khi đi, Diệp Sùng Đạo lại chửi Diệp Anh Kiệt một trận: “Mày thật sự muốn đưa cha mày vào trong quan tài mày mới vui phải không?”
Sau khi dứt lời câu nói này, chẳng mấy chốc, Kinh Võ đạo quán đã tuyên bố giải tán, sau đó Diệp Anh Kiệt cũng đến cục cảnh sát tự thú.
Đáng để nói đến đầu tiên chính là bởi vì vết thương của Lương Thu Võ đã bình phục, không thể chứng minh lúc đó anh ta bị thương nghiêm trọng đến mức nào, vì thế, phía cảnh sát còn đặc biệt đến tìm hiểu tình hình ở bệnh viện nhân dân thành phố nơi mà Lương Thu Võ nằm.
Bác sĩ điều trị cho Lương thu Võ khi đó, sau khi nghe thấy phía cảnh sát hỏi, nhanh chóng thở dài nói:
“Tôi có ấn tượng với Lương Thu Võ, lúc đó đã hấp hối rồi, bệnh viện chúng tôi không chữa được, cuối cùng có một tên lừa đảo nói rằng anh ta có thế chữa khỏi, sau đó người nhà họ Lương đã vội vàng đến gặp bác sĩ, tìm tên lừa đảo đó.”
Bác sĩ thản nhiên hỏi: “Các người đến hỏi tôi chuyện này là vì muốn biết nguyên nhân chính của cái chết của Lương Thu Võ phải không?”
“Nguyên nhân cái chết của Lương Thu Võ?” Cảnh sát lắc đầu: “Anh ta vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa đã hoàn toàn bình phục rồi. Hôm nay chúng tôi đến đây là bởi vì có người muốn tự thú, nói rằng mình đã đánh Lương Thu Võ, sau đó chúng ta vì muốn tìm ra chứng cứ nên đã đến hỏi anh.”
“Cái gì?”
Bác sĩ lập tức bật dậy: “Anh nói lại đi, Lương Thu Võ đã bình phục? Chắc chắn rằng vẫn chưa chết?”
Bác sĩ không thể tin nổi!
“Lừa anh làm cái gì, bên phía cảnh sát chúng tôi rảnh rỗi thế à?” Cảnh sát nhân dân nói: “Thật một trăm phần trăm!”
Lúc này bác sĩ mới ngã ngửa xuống ghế sô pha. Vẻ mặt kinh ngạc: “Không thể tin nổi, không thể tin nổi, người thanh niên đó dù sao cũng không phải là kẻ lừa đảo, thực sự có tài năng!”
Nhớ đến anh ta lúc đó, đối diện với ánh mắt xem thường của Triệu Đại Vĩ, anh ta đã cảm thấy măt của mình nóng phừng phừng.
…
Xử lí xong chuyên của Diệp Anh Kiệt, Triệu Đại Vĩ đã bảo Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh quay về, hơn nữa còn dặn họ sau này phải làm việc tử tế.
Trên đường về, Lương Thu Võ nói với Lương Thu Tĩnh: “Anh Triệu có ơn với chúng ta, có thể cả đời này chúng ta cũng không trả hết được.”
“Ban đầu, nếu như anh Triệu vẫn chưa thích ai, anh còn nghĩ xem có nên để em lấy thân báo đáp hay không, nhưng nhìn thấy tình cảm của anh Triệu và chị dâu Mỹ Lâm, cách báo đáp này cũng không thể dùng được nữa.”
Lương Thu Tĩnh vừa nghe vậy, mặt liền đỏ bừng như móng giò kho tàu, quát lên: “Anh, anh nghĩ cái gì thế, thời đại này rồi mà còn lấy thân báo đáp sao!”
“Em không muốn sao?” Lương Thu Võ ngạc nhiên: “Anh còn tưởng rằng em thích anh Triệu cơ, dù sao các điều kiện của anh Triệu đều rất khớp với hình mẫu lí tưởng của em mà.”
“Hình mẫu lí tưởng gì của em?” Lương Thu Tĩnh đỏ mặt hỏi.
“Chẳng phải em bảo rằng, ‘bạn trai của em đầu tiên phải đẹp trai; thứ hai phải giàu có, món tiền này đủ để hỗ trợ em học võ; thứ ba chính là có trách nhiệm, gặp chuyện cũng có thể đứng ra giải quyết; thứ tư, thực lực phải mạnh hơn em’ phải không?”
“Thu Tĩnh, em suy nghĩ kĩ thử xem, anh Triệu không phù hợp?” Lương Thu Võ trực tiếp nhìn thấu Lương Thu Tĩnh.
“Anh hâm à, em có mấy cái hình mẫu lí tưởng này lúc nào, anh cứ nói linh tinh!” Mặt của Lương Thu Tĩnh đã đỏ cả lên.
Tiếc là.
Lương Thu Tĩnh chỉ có thể âm thầm giấu phần tình cảm này trong tim.
Bởi vì cô ấy biết rằng, Tiền Mỹ Lâm thích Triệu Đại Vĩ!
Cô ấy có như thế nào cũng không thể giành đàn ông với Tiền Mỹ Lâm!
“Nhưng, anh Triệu thực sự rất đẹp trai, hôm nay đẹp trai cực kì!”
Nghĩ đến hình ảnh hôm nay khi Triệu Đại Vĩ bước vào Kinh Võ đạo quán, Lương Thu Tĩnh đã không nhịn được mà mơ mộng, hoan tưởng mình và Triệu Đại Vĩ quấn quit không rời.
…
Tiễn anh em nhà họ Lương ra về, Triệu Đại Vĩ quay về phòng của Tiền Mỹ Lâm.
Vì vừa mới đánh nhau xong, lại còn chạy ngược chạy xuôi, tinh thần hơi uể oải, thế là anh vào phòng đã nằm lên giường, nói: “Chị dâu, chúng ta về muộn một chút nhé, tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ một giấc.”
“Chuyện của Thu Tĩnh đã giải quyết xong rồi à?” Tiền Mỹ Lâm hỏi.
“Ừ, giải quyết xong rồi.”
“Vậy chú cứ nghỉ đi, giường ở đây rất mềm mại, nếu như giường ở nhà của chúng ta cũng có thể mềm mại như này là được rồi.”
“Chị dâu, chị không mệt sao? Hay là chị cũng lên đây nghỉ ngơi chút đi?”
“Thôi, chú ngủ đi.”
“Chị dâu, không có chị ở bên cạnh, tôi không ngủ được: “Triệu Đại Vĩ thuận miệng hỏi: “Chị biết không? Không có chị ở bên cạnh, tôi liền cảm thấy trong lòng trống rỗng, làm việc gì cũng không có sức.”
“Thật hay đùa vậy, chú sẽ không lừa chị dâu chứ?” Tiền Mỹ Lâm bán tín bán nghi, trong lòng cũng rất thương Triệu Đại Vĩ.
“Thật mà, chị dâu, tôi có thể lừa chị sao?”
Những lời này thực sự không phải nói nhảm, dù sao Tiền Mỹ Lâm không ở bên cạnh anh, có lúc thì thật sự vẫn có chút lo lắng.
Kiểu tình huống như này, sau khi Lương Thu Võ đến, anh cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng vẫn sẽ bất chợt xảy ra tình huống như này.
“Vậy được thôi, thấy chú vất vả như vậy, chị dâu sẽ nằm bên cạnh chú.”
Nói xong, Tiền Mỹ Lâm đã nằm bên cạnh Triệu Đại Vĩ.
Có lẽ vì ở khách sạn này quá thoải mái nên cô đã ngủ thiếp đi ngay khi vừa nằm xuống!
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình giống như một con bạch tuộc, lại nằm trên người Triệu Đại Vĩ!
“Tôi…”
Tiền Mỹ Lâm ngĩ bụng khi mình với Lương Thu Tĩnh cùng nằm ngủ, họ đều rất ngoan, không có tật lật qua lật lại.
“Cũng may Đại Vĩ mệt nên ngủ rất sâu, nếu để Đại Vĩ biết chuyện này, chắc là sẽ ‘ăn’ thịt mình mất!” Tiền Mỹ Lâm nghĩ thầm.
Nhưng, cô không biết là Triệu Đại Vĩ thực sự đã tỉnh lại từ lâu rồi, nhưng anh không muốn làm hỏng khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Tiền Mỹ Lâm nhẹ nhàng đứng dậy, ngồi ở bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, Triệu Đại Vĩ đang ngủ say, lại trở mình tựa đầu lên người cô!
“Đại Vĩ…”
Bất lực, Tiền Mỹ Lâm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Triệu Đại Vĩ thì nở một nụ cười hiểu.
Mãi lâu sau.
Cổ của Triệu Đại Vĩ cũng hơi mỏi, vội vàng đứng dậy nói: “Chị dâu, bây giờ chúng ta vẫn đang ở trong khách sạn à? Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ chiều.”
“Đã sáu giờ rồi...” Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Triệu Đại Vĩ từ trong chăn bông nhảy dựng lên: “Tủ lạnh! Người gửi tủ không gọi điện tới sao?”
Triệu Đại Vĩ nghĩ ngợi một lúc, rồi gọi điện thoại cho Tiêu Mậu Toàn xem có thấy tủ lạnh được gửi đến không.
“Chú đã chuyển tủ lạnh đến trước cửa rồi.” Tiêu Mậu Toàn nói.
“Vậy ạ!” Triệu Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chị dâu, chúng ta quay về sau đó gửi tủ đông sang cho chị dâu Lý Trân.”