Lúc xế chiều, hai người Giang Mị và Tưởng Đan Ni mang kế hoạch mình đã suy tính cẩn thận tới.
Một buổi tối trước đó, Giang Mị cũng tạo ra quầng thâm mắt.
“Cô thức đêm viết?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Ừ!” Giang Mị nói: “Cả đêm tôi cũng kích động tới mức không ngủ được, cho nên tôi tập trung giải quyết chuyện này. Đan Ni cũng đưa ra không ít ý kiến trên phương diện thiết kế.”
Triệu Đại Vĩ hiểu ý cười một tiếng.
Một câu nói có thể thấy được phẩm chất con người.
Giang Mị cũng không ôm hết công mà lại lựa chọn chia sẻ công lao này với Tưởng Đan Ni.
Triệu Đại Vĩ cầm phương án hoạch định của Giang Mị.
Dựa vào ý tưởng của Giang Mị, mở chi nhánh đậu hủ thối có hai kiểu, một cái là làm một chi nhánh lớn trong thành phố Phong Lâm, sau đó sẽ lấy chi nhánh này làm gương, thực hiện mô hình nhượng quyền của hàng lớn.
Đây là cách nhanh nhất để quảng bá các cửa hàng đậu phụ thối ở Phong Lâm, thậm chí là khắp các tỉnh thành trên cả nước.
Hơn nữa để bảo đảm không cạnh tranh quá mức, chi nhanh ở các thành phố đều có hạn mức, hơn nữa còn có yêu cầu cách thứ, không được mở các chi nhánh quá gần nhau, nếu không các chi nhánh nhượng quyền sẽ không được chấp nhận.
Ngoài ra, có rất nhiều chuyện không tốt ở các chi nhánh nhượng quyền, Giang Mị quyết định khai trừ những chuyện xấu này.
Ví dụ như, rất nhiều tập đoàn nhượng quyền cũng kiếm tiền từ phí trang trí cửa hàng nhưng Giang Mị sẽ không vơ vét bằng hết, cầm tiền của chủ cửa hàng ra làm trò đùa mà sẽ cố gắng cân nhắc vì chủ tiệm.
Dù cho mình sẽ kiếm tiền ít hơn một chút, cũng phải đảm bảo tiếng đồn cho công ty, còn có cố gắng bảo đảm lợi nhuận cho những chủ cửa hàng gia nhập liên minh.
Cuối cùng ngoại trừ phí gia nhập ra, đậu hủ thối cần nước sốt đặc biệt, đó chính là điểm lời để doanh nghiệp kiếm tiền từ các cửa hàng nhượng quyền.
Lúc xem xong phương án của Giang Mị, Triệu Đại Vĩ cảm thấy có thể được.
Giang Mị nói: “Thế nhưng bởi vì đậu hủ thối của chúng ta vẫn chưa có thương hiệu, cho nên Triệu tổng à, chúng ta cần anh cho một cái tên thương hiệu.”
Triệu Đại Vĩ khoát tay: “Cứ gọi là đậu hủ thối thôn đại long là được.”
“Đậu hủ thối thôn Đại Long…” Giang Mị và Tưởng Đan Ni trố mắt nhìn nhau, sau đó cười nói: “Cái này được đấy! Danh tiếng hiện giờ của thôn Đại Long đã rất lớn ở Phong Lâm, cho nên đâu hủ thối thôn Đại Long nói không chừng chắc chắn sẽ có hiệu quả!”
Triệu Đại Vĩ nhìn kế hoạch hoạch định, nói: “Tiền vốn khởi đầu dự tính cho kế hoạch của hai cô là năm mươi vạn đúng không?”
“Được, tôi chuyển năm trăm ngàn cho hai người, với tên tuổi làm việc này của hai người, nếu cô có thể phát triển thương hiệu này lớn hơn. Tôi chẳng những cho hai người bắt đầu làm việc tư, tôi còn có thể cho hai người cổ phần công ty, như thế hai người cũng là chủ thật sự của công ty này.”
“Sao?”
Giang Mị và Tưởng Đan Nị đều có chút kích động.
Dựa theo kế hoạch của hai người, trong tương lai cửa hàng đậu hủ thối này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Nếu hai người họ còn sở hữu một số cổ phần, chẳng phải giá trị con người của hai người trong tương lai chẳng phải dễ dàng vượt quá mười triệu sao?
Khó tin!
“Cảm ơn Triệu tổng!” Giang Mị và Tưởng Đan Ni nói.
“Trước tiên không nói tới những thứ này, trước tiên tôi sẽ giao toàn bộ bài thuốc bí truyền và cách làm đậu hủ thối cho hai người, nhưng hai người phải ký thoả thuận giữ bí mật.”
“Chuyện này là đương nhiên!” Giang Mị và Tưởng Đan Ni cũng không phải kẻ ngốc, thoả thuận giữ bí mật này chắc chắn phải ký, nếu không Triệu Đại Vĩ cũng sẽ không yên tâm giao cách chế biến cho hai người.
Ký xong các loại thoả thuận.
Triệu Đại Vĩ đưa cho Giang Mị và Tưởng Đan Ni năm trăm ngàn vốn khởi đầu.
“Thường, kế hoạch này cũng được đấy, có lợi nhuận, cái công ty này mới thật sự thành lập.” Triệu Đại Vĩ nói đùa: “Còn có cam kết trước đó của hai người, nếu phải bồi thường như thế sẽ phải trông nom cửa hàng đậu hủ thối này của tôi suốt đời.”
Phụt!
Giang Mị và Tưởng Đan Ni nhìn nhau cười một tiếng: “Được!’
Giang Mị và Tưởng Đan Ni học được đồ, cũng lấy được tiền từ chỗ Triệu Đại Vĩ, lập tức bắt đầu giúp Triệu Đại Vĩ xử lý chuyện mở công ty.
Còn nếu như hai người muốn chạy trốn, Triệu Đại Vĩ không lo lắng về điều này.
Bởi vì trong hợp đồng đã ký, nếu thật sự dám chạy thế chắc chắn muốn vào tù ngồi.
Vã lại, đối với Triệu Đại Vĩ, năm trăm ngày chẳng đáng là gì, cùng lắm cũng chỉ ba bốn ngày đã thu lại được.
Trước mắt, từ khi Triệu Đại Vĩ bán túi thôn trong thôn, còn có gia tăng lượng cung ứng cá ở thôn Đại Long, bây giờ số tiền anh kiếm được một ngày có thể từ mấy trăm ngàn trở lên!
Thế nhưng, tiền lương trước của Triệu Đại Vĩ lại để Hàn Vũ Chân xây khách sạn trong thôn, tài trợ cho trung tâm nghiên cứu của Tô Vân, còn xây một nhà kho lớn, giờ phút này lại đưa năm trăm ngàn tiền thu vài.
Điều này đồng nghĩa với việc anh đặt toàn bộ tiền trong tay anh, bao gồm cả tiền gần đây kiếm được vào trong đó!
Lúc này.
Dư Hà tới.
“Triệu tổng, nhà kính trồng rau, chúng ta mời không ít người tới hỗ trợ bây giờ đã xây xong rồi, cậu có muốn đến xem một chút không?”
Triệu Đại Vĩ vô cùng hứng thú: “Đến xem một chút đi.”
Anh đi theo Dư Hà, đi tới hơn ba mươi mẫu ruộng anh cho thuê từ trước.
Chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng xây dựng rất nhiều nhà kính lớn, rực rỡ nguy nga.
Triệu Đại Vĩ đi vào trong nhà kính trước mặt thấy trong nhà kính kênh rạch đều đã được đào xong, đất cũng đã được cấy, còn sót lại chính là để trồng ô mai, còn đặt đường ống nước.
“Triệu tổng, cậu thấy như thế có được không?” Dư Hà cười hỏi.
“Được.” Triệu Đại Vĩ nói: “Cây giống ô mai đã tới chưa, nếu đã tới rồi thì mau chóng gieo xuống đi.”
“Hàng đã đến, đang mời người dốc toàn lực trồng.”
Trong lòng Triệu Đại Vĩ vui một chút.
Anh chuẩn bị buổi tối này sẽ tiến hành bí quyết hành vân bố vũ để dáng vẻ của mấy quả ô mai này mau chóng tốt hơn!
…
Buổi tối.
Triệu Đại Vĩ thức dậy, đi ra ngoài cửa, đi vào trong nhà kính.
“Mây tụ mưa tới!”
Tí tách tí tách!
Một loạt mưa nhỏ rơi xuống, bên trong nhà kính tràn ngập mùi hương của bùn đất.
Triệu Đại Vĩ thi triển hành vân bố vũ, nhanh chóng khiến cây ô mai lên mầm, nhanh chóng trở nên xanh biếc, sinh sôi tưng bừng, trông vô cùng tràn đầy sức sống.
Yên lặng làm xong tất cả những thứ này, lúc này Triệu Đại Vĩ mới xoay người rời đi.
Nhưng, ngay lúc định rời đi, trong phòng Dư Hà đột nhiên truyền tới tiếng dò hỏi: “Ai đấy?”
Triệu Đại Vĩ dừng bước.
Nhưng anh cũng không trả lời Dư Hà, trực tiếp rời khỏi đó.
Dư Hà ở trong phòng, bởi vì đang ở một mình cho nên trong lòng có chút sợ hãi.
Nhưng mười mấy phút trôi qua, bên trông vẫn không chút tiếng động, điều này khiến cô ấy bắt đầu nghi ngờ, có phải mình có hơi đa nghi không.
“Chắc hẳn là ảo giác của mình thôi”
Chỉ là.
Đến khi ngủ dậy vào sáng sớm, Dư Hà thấy trong phòng kính, dáng vẻ xanh tối, bừng bừng sức sống của cây ô mai, cô ấy kinh ngạc tới mức ngây người!
Theo lý mà nói, cây ô mai này chỉ vừa được gieo mầm, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới có thể chắc chắn có thật sự sống sót hay không.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả những cây ô mai mới vừa ươm mầm này đều sống sót, hơn nữa còn sống vô cùng tốt, vô cùng khoẻ mạnh!
Thân là một chuyên gia trồng trọt nông nghiệp như cô ấy, nhanh chóng cảm thấy rất có hứng thú với chuyện này.
Cô ấy nghiên cứu cây mầm của cây ô mai này, nói: “Dựa theo tình hình sinh trưởng này, e là chưa tới nửa tháng, cây ô mai này đã có thể đâm hoa kết trái rồi nhỉ?”
Thế mà lại nói sau khi gieo ô mai xuống cần ba tháng mới có thể mọc ra ô mai, nhưng Dư Hà luôn cảm thấy cây ô mai này chỉ cần nửa tháng thì sẽ thu hoạch được!
“Nếu đúng thật là như thế, e là Triệu tổng sẽ thu được lợi nhuận!” Dư Hà vừa nói, vừa gọi điện thoại chia sẻ chuyện này cho Di Vân.
Di Vân cười nói: “Hẳn là vì nước do Triệu tổng nghiên cứu, chế tạo có hiệu quả, loại nước này có thể xúc tiến sự sinh trưởng của thưc vật, trước đó tôi đã dùng rồi, hiệu quả vô cùng tốt.”
“Hoá ra là Triệu tổng.” Dư Hà gật ddaauf: “Loại nước này thật sự không thể tưởng tượng nổi, chẳng trách phải sử dụng bí mật. Nhưng nếu Triệu tổng không muốn công khai, tôi sẽ làm nhự không nhìn thấy.”