Mục lục
Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau.

Hứa Thục Quân dẫn Triệu Đại Vĩ tới nhà Nương Giai Di.

Bởi vì Hứa Thục Quân biết anh vì mình nên mới chịu ra tay chữa trị cho Nương Giai Di, cho nên thấy Triệu Đại Vĩ có thể đi chuyến này khiến cô ta cảm thấy rất vui.

Ít nhất thì trong lòng Triệu Đại Vĩ, thứ hạng của cô ta cũng không thấp đấy chứ?

Nương Giai Di ra mở cửa.

Cảm xúc của cô ta vẫn chưa ổn lắm, tóc tai rối bù cũng chẳng buồn chải, nhưng khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ là nam, trái tim cô ta bỗng đập mạnh.

Thực ra nghe giọng Triệu Đại Vĩ trong điện thoại cũng có thể hình dung đại khái người này là nam giới, nhưng vì nét chữ màu xanh trên lá thư của Triệu Đại Vĩ khiến cô ta cảm thấy nói không chừng người đó có thể là nữ.

Vậy mà khi thực sự nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, cô ta đã hụt hẫng.

Không phải vì ngoại hình của Triệu Đại Vĩ như thế nào, mà bởi bây giờ cô ta khá thất vọng với đàn ông, không muốn qua lại nói chuyện với đàn ông.

Có điều nhớ lại hành động tối qua của Triệu Đại Vĩ, trong tim cô ta lại thấy thoải mái hơn nhiều.

“Mời vào nhà.”

Nương Giai Di mời hai người vào nhà.

Triệu Đại Vĩ cũng đang quan sát đánh giá Nương Giai Di

Anh cảm thấy mặt mộc của cô ta rất đẹp, dáng người cao ráo, cơ thể gầy gò xương xẩu, gương mặt lại vô cùng đẹp, giống như một chiếc mắc áo làm từ chất liệu tự nhiên. Bảo sao Hứa Thục Quân nói kiểu đẹp của cô ta và Nương Giai Di không giống nhau.

Triệu Đại Vĩ cùng Hứa Thục Quân bước vào nhà Nương Giai Di, sau đó ngồi lên sô pha.

Hứa Thục Quân nói: “Đây là Triệu tổng Triệu Đại Vĩ, ông chủ của khách sạn Long Hồ chúng tôi. Hơn nữa cậu ấy không chỉ là ông chủ mà cũng rất thạo nghề y, cậu ấy có thể chữa trị cả chứng bệnh kỳ lạ như không cảm nhận được đau đớn.”



Nương Giai Di gật đầu: “Tôi biết Triệu tổng là thần y, tối qua tôi uống thuốc Triệu tổng đưa, hôm nay tinh thần thật sự đã tốt hơn hôm qua một chút.”

“Vậy có cần để Đại Vĩ khám thêm cho cô không?” Hứa Thục Quân quan tâm hỏi han: “Dù sao tối qua cậu ấy cũng kê thuốc theo miêu tả của tôi, có khả năng sẽ không chuẩn xác lắm.”

Nương Giai Di thầm nghĩ bản thân dường như cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nên đã đồng ý.

Cô ta đưa tay ra để Triệu Đại Vĩ bắt mạch.

Triệu Đại Vĩ nhận thấy Nương Giai Di thực sự rất gầy gò.

Ví dụ như tay của Hứa Thục Quân khá tròn trịa, cầm tay sẽ cảm thấy mềm mại, ấm áp. Còn tay của Nương Giai Di thậm chí còn nhìn thấy rõ mạch máu.

“Chị có bị thiếu máu không?” Triệu Đại Vĩ còn chưa bắt mạch đã cảm thấy nhất định bị thiếu máu.

Bắt mạch xong anh lại càng chắc chắn.

Người bị thiếu máu khí sắc không tốt, toàn thân mỏi mệt, có thể còn đau đầu chóng mặt.

Thiếu máu trong thời gian dài sẽ khiến người bệnh cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo vô vị, thậm chí còn có thể mắc trầm cảm.

Nương Giai Di thiếu máu, lại bị lừa gạt, tình hình bệnh trầm cảm theo đó mà càng nghiêm trọng hơn.

“Đúng.” Nương Giai Di thừa nhận bản thân bị thiếu máu.

Triệu Đại Vĩ thả cánh tay vừa bắt mạch xuống, cười nói: “Có phải chị muốn giữ dáng nên mới ăn ít không?”

“Ừ.” Nương Giai Di ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Triệu Đại Vĩ, cảm thấy anh rất tài giỏi.

Triệu Đại Vĩ đã tính toán sẵn trong đầu: “Thực ra thì cũng không có vấn đề gì to tát, sau này chị uống thêm thuốc bổ huyết với cả không được nhịn ăn hà khắc nữa. Chị cứ ăn nhiều một tí, nếu mà sau đó béo lên thật thì lại đến tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cho chị mấy phương pháp giảm cân. Như vậy thì sau này chị chẳng phải sống vất vả như bây giờ nữa.”

Tinh thần Nương Giai Di đã phấn chấn hơn.

Cô ta hiếu kỳ hỏi: “Tạng người của tôi dễ béo, uống nhiều nước thôi cũng béo được. Nếu như không ăn uống kiêng cữ thì kiểu gì cũng béo lên. Phương pháp của cậu có tác dụng thật sao?”

Trong mắt cô ta tràn đầy hy vọng.

“Đương nhiên có hiệu quả chứ.”

Triệu Đại Vĩ đưa ra lời khẳng định.

Trong nháy mắt, Nương Giai Di đã vui vẻ hơn nhiều: “Vậy tốt quá, tôi sẽ nghe lời cậu.”

Nhưng Triệu Đại Vĩ có thể nhận thấy niềm vui của Nương Giai Di chỉ là niềm vui nhất thời, vài phút nữa thôi sẽ lại rơi vào trạng thái buồn bã u sầu.

Cho nên anh muốn chữa bệnh cho cô ta thì nhất định phải kê thuốc đúng bệnh.



Triệu Đại Vĩ hỏi: “Nghe nói xưởng của chị xảy ra vấn đề, không biết chị mở loại xưởng gì nhỉ?”

“Xưởng may quần áo, chủ yếu làm về gia công quần áo.” Hứa Thục Quân nói.

“Xưởng quần áo…”

Triệu Đại Vĩ trầm ngâm một lúc, trong đầu bỗng xuất hiện một ý nghĩ mơ hồ.

“Nếu chị đã làm gia công rồi thì có từng nghĩ đến chuyện trực tiếp sản xuất quần áo chưa? Nghe nói gia công quần áo chẳng kiếm được bao nhiêu.”

“Tôi từng thử rồi nhưng đều thất bại cả, với lại tôi không đủ tiền để mời nhà thiết kế giỏi…”

Nương Giai Di thầm nghĩ chuyện này bản thân đã nghĩ tới từ lâu rồi.

Có ai cam tâm làm thuê cho người khác cả đời chứ, huống hồ cô ta đã làm chủ rồi mà vẫn phải đi làm công cho người khác, đương nhiên càng không cam lòng.

Triệu Đại Vĩ nói: “Trước đây chị thiết kế loại quần áo gì, tôi xem được không?”

“Quần áo cho nữ giới phổ thông thôi…”

Triệu Đại Vĩ vừa nghe vậy đã hiểu ra ngay.

Thị trường thời trang nữ phổ thông cạnh tranh khốc liệt, một xưởng may nhỏ sao có thể cạnh tranh nổi.

Nhưng Triệu Đại Vĩ có suy nghĩ khác.

Anh nói: “Bây giờ Hán phục và Hán phục cách tân bán rất chạy, mà yêu cầu về khả năng thiết kế đối với nhà thiết kế không quá cao, vậy chị có muốn làm mảng này không? Nếu như có nghĩ đến thì tôi có thể đầu tư.”

“Đầu tư sao?” Nương Giai Di vô cùng phấn chấn.

Cô ta u sầu buồn bã như này nguyên nhân lớn nhất là bị lừa tiền, xưởng quần áo thì trên bờ vực phá sản. Bây giờ có người đồng ý đầu tư, thực sự có thể giải quyết được nỗi lo trước mắt.

“Đúng, tôi muốn đầu tư. Tôi thấy tiềm năng phát triển của mảng này mấy năm nữa rất tốt.” Triệu Đại Vĩ nói: “Ngoài ra tôi mới nghĩ ra nếu như nhân viên khách sạn Long Hồ mặc Hán phục có phải sẽ càng đặc biệt không. Nhân tiện tôi có thể tổ chức hoạt động Hán phục ở Khâu Dã, như vậy sẽ càng khiến Long Hồ được chú ý hơn.”

Nương Giai Di bắt đầu có cảm giác ý kiến này thực sự không tồi.

Còn Hứa Thục Quân thì ngây người luôn.

Cô ta trộm nghĩ sao bản thân lại không nghĩ tới chuyện này!

Như này khách sạn Long hồ còn đóng góp được công sức cho xưởng quần áo của Nương Giai Di.

“Tôi đồng ý! Bây giờ các khách sạn đều đang kinh doanh theo hướng tạo khác biệt, mà Hán phục lại rất đẹp. Nếu như có thể mang sự đặc biệt của Hán phục đến với khách sạn Long Hồ, nói không chừng việc kinh doanh có thể thành công! Ngoài ra khi chúng ta tổ chức hoạt động cũng là đang làm quảng cáo cho xưởng quần áo của Giai Di!”



Hứa Thục Quân rất hào hứng, đôi mắt xinh đẹp đảo liên tục về phía Triệu Đại Vĩ, thầm nói sao cậu có thể thông minh như thế!

Nương Giai Di lại nói: “Kế hoạch thì ổn nhưng mà tìm nhà thiết kế Hán phục ở đâu? Nếu như tìm được thì cũng trả lương bao nhiêu thì phù hợp? Với cả Triệu tổng này, cậu nói muốn đầu tư, vậy thì đầu tư bao nhiêu?”

Đây đều là những vấn đề cần giải quyết gấp trước mắt.

Triệu Đại Vĩ nói: “Nhà thiết kế thì cứ đăng tuyển trực tiếp thôi, lương thì tùy theo tình hình, cỡ hai mươi đến ba mươi nghìn tệ một tháng. Về chuyện đầu tư, không biết tôi đầu tư hai triệu tệ thì nắm được bao nhiêu cổ phần?”

“Hai triệu!”

Vừa hay có thể bù lỗ của xưởng, chỗ tiền còn lại có thể tiếp tục giúp xưởng quần áo vận hành.

Nương Giai Di nói: “Không biết 80% cổ phần cậu thấy ổn không?”

Cô ta cũng rất thấp thỏm lo âu bởi số tiền lớn như này gần như có thể mở một xưởng quần áo mới hoàn toàn, không cần đến cô ta nữa.

Nhưng dù sao cũng là xưởng của mình, Nương Giai Di muốn đấu tranh một chút nên đã ép thị phần.

“Hay là 90%?” Cảm thấy 80% vẫn chưa đủ thành ý, cô ta vội vàng bổ sung.

“80% là được rồi.”

Hai triệu đối với Triệu Đại Vĩ không phải số tiền lớn nhưng bỏ ra hai triệu, thứ nhất có thể giúp Nương Giai Di lấy lại ngọn lửa niềm tin dành cho cuộc sống, coi như là cứu một mạng người; thứ hai cứu Nương Giai Di có thể khiến Hứa Thục Quân càng quy phục và trung thành với anh; thứ ba, anh đề xuất kế hoạch cải cách cho xưởng quần áo cũng có lợi cho hoạt động kinh doanh của khách sạn Long Hồ.

Vậy nên ba lợi ích lơn bày ra trước mắt, Triệu Đại Vĩ không kỳ kèo quá nhiều chuyện cổ phần.

“Vậy cảm ơn Triệu tổng!” Nương Giai Di vô cùng mừng rỡ.

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Tôi kê thêm thuốc cho chị để bổ khí huyết, rất tốt cho sức khỏe của chị.”

“Cảm ơn cậu!” Nương Giai Di từ đây có cái nhìn khác hẳn về Triệu Đại Vĩ, trong lòng càng thêm phần cảm kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK