Anh cẩn thận quan sát rồi vội vàng nói: "Có phải trên tay cô dính thứ gì không?"
Vận Hàm bèn yếu ớt đưa tay ra cho Triệu Đại Vĩ xem nốt đỏ trên tay, cảm thấy sợ hãi nói: "Khi nãy tôi đứng chỗ này thì đột nhiên có một con sâu hồng hồng đen đen rơi xuống tay."
"Tôi đã hất nó ra nhưng trên tay vẫn còn nổi mẩn đỏ."
Nhìn dáng vẻ vừa bất lực vừa lo lắng của Vận Hàm, Triệu Đại Vĩ nói: "Không sao, chắc là bị sâu róm dính vào. Loại sâu này hơi dính vào thôi là da sẽ bắt đầu ngứa."
Triệu Đại Vĩ liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện con sâu đó vẫn chưa đi xa nên tiện tay giết chết nó.
Giải quyết xong con sâu, anh mỉm cười nói: "Nó đã chết rồi, tôi đi tìm cho cô ít thảo dược."
Vận Hàm thấy Triệu Đại Vĩ trả thù cho mình thì tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Quả nhiên có đàn ông bên cạnh để dựa dẫm đúng là khác hẳn.” Vận Hàm nghĩ thầm trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Biết rõ Triệu Đại Vĩ là người mà Khương Tử Nhiếp thích nên hiện tại trong lòng Vận Hàm vẫn đang phân vân không biết có nên theo đuổi anh hay không.
Mà lúc này, suy nghĩ của cô ấy là ‘tùy duyên’!
Nếu Triệu Đại Vĩ thích Vận Hàm, cô ấy chắc chắn sẽ không vì tình chị em mà buông tay, còn nếu Triệu Đại Vĩ không thích thì đương nhiên cô ấy cũng sẽ không dây dưa thêm nữa.
Vận Hàm là người có suy nghĩ rất thoáng, cầm lên được cũng thả xuống được.
Triệu Đại Vĩ đi vài bước đã tìm thấy thảo dược.
Anh nhai nhỏ thảo dược đó ra rồi bôi lên trên tay Vận Hàm, đồng thời dùng long khí thúc hóa dược lực, Triệu Đại Vĩ nói: "Bây giờ chắc cô đã thấy tốt hơn rồi chứ?"
"Ừm, đúng là thần kỳ! Không ngờ y thuật của anh lại lợi hại như thế!"
Càng ngày Vận Hàm càng cảm thấy con người của Triệu Đại Vĩ thật sự rất ưu tú, chẳng trách một người con gái có mắt nhìn cao như Khương Tử Nhiếp cũng phải xiêu lòng!
Sau khi xuống khỏi núi Đảng Khấu, Triệu Đại Vĩ đưa Vận Hàm về nhà.
Lần đầu tiên Tiền Mỹ Lâm nhìn thấy Vận Hàm thì rất kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ cô gái này thật xinh đẹp, sẽ không phải là bạn gái của Triệu Đại Vĩ chứ?
Mặc dù trong lòng hơi ghen tị chút nhưng Tiền Mỹ Lâm vẫn gượng cười nói: "Đại Vĩ, đây là..."
"Chị dâu, đây là Vận Hàm, là một nhiếp ảnh gia và cũng là một người bạn quen biết trước đây của tôi. Lần này cô ấy đến thôn Đại Long là vì muốn giúp thôn chụp những bức ảnh đẹp."
Phù!
Không hiểu sao Tiền Mỹ Lâm lại thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là một cô gái xinh đẹp, Triệu tổng, đây không phải là bạn gái cậu mới tìm đó chứ?” Lương Thu Tĩnh hỏi.
Triệu Đại Vĩ trợn mắt.
Vận Hàm cũng cảm thấy ngượng ngùng, giống như con dâu về gặp cha mẹ chồng vậy, cô ấy cất giọng gượng gạo: "Tôi và anh Triệu chỉ là bạn, trước đây anh ấy từng cứu tôi, cho nên để báo đáp, tôi quyết định đến tuyên truyền giúp thôn Đại Long!"
"Chỉ là bạn thôi sao?" Lương Thu Tĩnh cười khúc khích: "Tôi là vệ sĩ Triệu tổng thuê, tên là Lương Thu Tĩnh, đây là chị dâu của Triệu tổng."
Sau khi giới thiệu với nhau, Triệu Đại Vĩ mới nói Vận Hàm sẽ ăn cơm ở nhà, cho nên anh sẽ tự mình xuống bếp.
“Cậu muốn tự mình xuống bếp sao? Ôi, có lộc ăn rồi!” Lương Thu Tĩnh vui mừng nói.
Vận Hàm hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ tài nấu nướng của Triệu Đại Vĩ xuất sắc lắm sao?
Không đúng, chắc chắn là rất giỏi!
Vận Hàm chợt nhớ ra Khương Tử Nhiếp từng nói với mình rằng Triệu Đại Vĩ đã học nấu từ Khương Trừng Hải.
"Chậc chậc, tìm đâu ra người đàn ông tốt như thế."
Mỗi khi biết thêm một phần về Triệu Đại Vĩ, Vận Hàm lại càng cảm thấy thích anh hơn!
Chẳng bao lâu sau, thức ăn cũng đã được dọn lên bàn!
“Chờ đã, khoan hãy ăn!” Thấy Lương Thu Tĩnh nóng lòng muốn động đũa, Vận Hàm vội vàng cản lại, đồng thời lấy chiếc máy ảnh SLR ra chụp những món ăn còn nóng hổi trên bàn.
Chụp xong, cô ấy mới nói: "Món ăn ngon ở thôn quê là thứ mà người thành phố vô cùng thích, cho nên nếu đăng cái này ra ngoài sẽ rất có ích cho công tác tuyên truyền trong thôn!"
Tiền Mỹ Lâm sững sờ!
Bản thân cô ấy cũng cảm thấy Vận Hàm là một cô gái rất tốt, rất thông minh và nhiều ý tưởng.
Cô ấy cảm thấy nếu Triệu Đại Vĩ kết hôn với Vận Hàm thì hai người chắc chắn sẽ rất xứng đôi!
“Ôi!” Trong lòng đan xen rất nhiều cảm xúc, Tiền Mỹ Lâm nghĩ rất nhiều, vừa ghen tị vừa yêu thích.
Lúc này, mọi người đã cầm đũa lên ăn.
Vận Hàm vừa nếm thử các món ăn do Triệu Đại Vĩ làm thì lập tức say mê: "Thực sự rất ngon, đây là món ngon nhất mà tôi từng được ăn!"
Vận Hàm là một nhiếp ảnh gia, cô ấy đã đi rất nhiều thành phố lớn ở trong nước và từng đi nước ngoài một khoảng thời gian nhưng dù đã đi qua nhiều nơi, thưởng thức nhiều món ăn ngon, cô ấy vẫn cảm thấy món ăn do Triệu Đại Vĩ nấu là ngon nhất!
“Đương nhiên rồi, tay nghề của Triệu tổng đâu phải chỉ có cái danh!” Lương Thu Tĩnh nói.
Sau khi ăn xong, Vận Hàm tỏ ý trời vẫn còn chưa tối nên muốn ở lại thôn Đại Long để tiếp tục chụp ảnh.
Vì vậy Triệu Đại Vĩ lại dẫn cô ấy đi vào trong thôn.
Đi dạo hết một vòng lớn, Vận Hàm nói ngắn gọn với Triệu Đại Vĩ về những nơi mà thôn Đại Long có thể khai phá làm khu du lịch, sau đó lại nói: "Triệu tổng phát triển homestay đi!"
"Nếu anh có thể xây dựng một số homestay ở trong thôn thì sẽ thu hút được khá nhiều người!"
"Homestay?"
Triệu Đại Vĩ từng nghĩ đến chuyện này nhưng không đủ tiền, cho nên anh chỉ đành nói: "Đợi sau này có tiền, tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ lại!"
“Ừm!” Vận Hàm chụp ảnh xong, thấy sắc trời đã tối bèn nói: “Có thể đưa tôi về không? Tôi quay về chỉnh sửa mấy bức ảnh này, qua mấy ngày nữa sẽ gửi cho anh.”
"Đương nhiên rồi."
Triệu Đại Vĩ tự mình đưa Vận Hàm đến sông Thanh Thủy, sau đó lên thuyền cùng cô ấy.
Sau khi xuống thuyền, Vận Hàm nói: "Anh Triệu, đưa đến đây được rồi, hôm nay cảm ơn anh đã đi dạo cùng tôi lâu như thế."
"Để tôi đưa cô ra đường cái, hơn nữa cái dốc này khá trơn."
Từ thuyền ra đường cái phải đi qua một cái dốc, Triệu Đại Vũ quyết định đưa Vận Hàm qua dốc rồi mới quay về.
"Vậy cảm ơn anh."
Triệu Đại Vĩ dắt tay Vận Hàm, sau đó đưa cô Vận Hàm lên dốc nhưng không ngờ Vận Hàm lại bị trượt chân, cả người nhoài về phía sau.
Triệu Đại Vĩ bị Vận Hàm kéo nên không khỏi ngã theo cô ấy.
Thế là hai người cùng lăn xuống bãi cỏ bên dưới.
"Đau quá…"
"Người đau mới là tôi đây này..." Tay Triệu Đại Vĩ bị chiếc máy ảnh SLR lớn đè lên, cả người Vận Hàm cũng đang đè lên người anh.
“Xin lỗi anh.” Ngoài miệng nói vậy nhưng Vận Hàm lại không muốn đứng dậy khỏi người Triệu Đại Vĩ.
Tuy nhiên cô ấy chỉ do dự vài giây rồi lại nhanh nhẹn đứng dậy.
“Đúng thật là, nếu ở đây có bậc thang đá thì tốt.” Vận Hàm cố ý nói sang chuyện khác.
"Ừm, mấy ngày nữa sẽ làm."
Triệu Đạt Vĩ tiếp tục đỡ Vận Hàm ra tỉnh lộ, hơn nữa sau khi nhìn Vận Hàm rời đi, trong lòng anh lại cảm nhận được tình cảnh lúc mình và Vận Hàm ở cùng nhau trước đó.
“Cô gái nhỏ này làm tim mình đập loạn lên rồi.” Triệu Đại Vĩ lắc đầu cười: “Phải quay về dạy chị Huệ Lan nấu ăn rồi.”
Triệu Đại Vĩ ngồi thuyền trở về.
Đúng lúc này, chị dâu Lý Trân, người được Triệu Đại Vĩ thuyết phục mở một cửa hàng bán lẻ trong thôn chạy đến nói: "Đại Vĩ, tôi mở một cửa hàng nhỏ ở đầu thôn nhưng không biết nên nhập hàng như nào."
“Nhập hàng?” Triệu Đại Vĩ nói: “Việc này giao cho tôi đi, tôi làm giúp chị.”
"Cảm ơn Đại Vĩ!"
Lúc này, thật ra trong lòng Lý Trân vẫn rất lo lắng vì bà ấy sợ lỗ vốn.
Để mở một cửa hàng bán lẻ, Lý Trân đã phải vay Tiền Mỹ Lâm năm vạn đồng, mặc dù Tiền Mỹ Lâm nói nếu bà ấy lỗ vốn, cô ấy sẽ lo liệu mọi việc nhưng Lý Trân cảm thấy tốt nhất là nên kiếm được một ít tiền.
Nếu không thì trong lòng bà ấy sẽ cảm thấy áy náy.
Dường như Triệu Đại Vĩ nhìn ra được suy nghĩ của Lý Trân, anh mỉm cười nói: "Chị dâu Lý Trân, có phải bây giờ chị đang lo lắng cửa hàng bán lẻ sẽ buôn bán không tốt đúng không?"
Anh tiếp tục mỉm cười: "Đừng lo, qua vài ngày nữa, chị cứ đợi trở thành nữ đại gia đi!"
Phụt!
Ba chữ ‘nữ đại gia’ khiến Lý Trân vừa mừng vừa thẹn.