Nhưng mà.
Trong lúc đổi con giun mới vào, anh lại cho con giun ăn một chút linh thuỷ.
Theo cách nghĩ của Triệu Đại Vĩ thì loại giun đã ăn linh thuỷ này, có lẽ sẽ được chào đón hơn những con giun bình thường một chút.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Triệu Đại Vĩ mà thôi, hiệu quả thực thế còn chưa được nghiệm chứng.
Đổi giun xong Triệu Đại Vĩ lại thả dây câu xuống nước một lần nữa.
Người đàn ông trung niên dường như cười nhạo anh mà lắc đầu, trên mặt vẫn mang theo vẻ dương dương tự đắc, trong lòng thầm nghĩ: “Bằng cái dáng vẻ chết tiệt kia của mày lại còn muốn so kỹ thuật câu cá với tao sao, mày cứ chờ em gái xinh đẹp bên cạnh mày bị tao quyến rũ đi.”
Đúng lúc này.
Phao của người đàn ông trung niên này lại giật giật.
Trong lòng ông ta vui vẻ: “Nhanh vậy sao!”
Xem ra có thể giả vờ lợi hại rồi!
Ông ta khinh thường liếc Triệu Đại Vĩ một cái rồi vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng kéo cần câu lên.
Nhưng mà, con cá kia bỗng nhiên chạy mất!
“Đệt mợ!”
Người đàn ông trung niên kia giận đến mức trợn mắt lên.
Nhưng ngay sau khi con cá kia vừa chạy mất thì đột nhiên phao của Triệu Đại Vĩ lại động đậy.
Hứa Thục Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Có cá cắn câu rồi!”
“Ừm.”
Vẻ mặt của Triệu Đại Vĩ rất bình tĩnh vì anh đã đoán được giun được ăn linh thuỷ sẽ có sức hấp dẫn với cá lớn hơn so với những con giun bình thường rồi.
Nếu Triệu Đại Vĩ đoán không nhầm thì con cá vừa mắc câu này rất có thể là con cá vừa mới cắn vào mồi câu của người đàn ông trung niên kia.
Mà sở dĩ con cá này không tiếp tục ăn mồi câu của ông ta là vì con cá này phát hiện ra vẫn còn có một con giun còn thơm ngon hơn đang chờ nó!
Triệu Đại Vĩ không phải rất thành thạo trong việc câu cá, trước đây cũng chỉ từng câu tôm rồi mà thôi, cho nên kỹ thuật câu cá của anh rất bình thường.
Nhìn thấy có cá cắn câu, Triệu Đại Vĩ đã nhấc cần câu lên ngay lập tức.
Người đàn ông trung niên kia thấy vậy, trong lòng cười nhạo phương pháp của Triệu Đại Vĩ rất thô sơ, con cá này có thể mắc câu, lại còn bị Triệu Đại Vĩ nhấc lên được thì chắc chắn là tại vì chỉ số thông minh của nó quá thấp mà thôi!
Nhưng!
Giây tiếp theo!
Ngay sau đó Triệu Đại Vĩ đã quăng được con cá kia lên đến bờ.
Con cá kia giống như bị ngốc vậy, cắn chặt lấy móc câu, hoàn toàn không có chút giãy dụa phản kháng nào, nó vẫn còn đang tiếp tục hưởng thụ, giống như mồi câu này rất ngon vậy.
“Oa! Câu được rồi!”
Hứa Thục Quân vui vẻ vô cùng: “Đây là con cá đầu tiên chúng ta câu được, rất đáng để làm kỷ niệm!”
“Mẹ nó!” Nhìn thấy Hứa Thục Quân cười tươi với Triệu Đại Vĩ, người đàn ông trung niên kia sắp ghen tị muốn chết rồi.
Ông ta nghĩ nhất định phải thể hiện bản lĩnh của mình một chút.
Vì thế, ông ta lại tỏ thái độ nghiêm túc hơn để câu cá.
“Cái thằng nhóc kia chắc chắn chỉ là may mắn thôi, nếu không tại sao lúc trước câu cả nửa giờ cũng không câu được con cá nào?”
Người đàn ông kia chắc chắn vừa nãy Triệu Đại Vĩ chỉ gặp may mà thôi.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy dáng vẻ không phục của ông ta thì cười nhẹ một tiếng, tiếp tục mắc con giun đã được ăn linh thuỷ vào móc câu.
Một phút đồng hồ sau lại có một con cá nữa mắc câu tiếp!
“Oa! Lại có cá mắc câu. Đại Vĩ, cậu làm như nào vậy, thần kỳ quá!” Ánh mắt Hứa Thục Quân nhìn về phía Triệu Đại Vĩ sáng lên như tràn đầy ánh sao!
Triệu Đại Vĩ quăng tiếp một con cá nữa lên bờ, lần này vẫn là một con cá rất không tồi.
Con cá này có kích thước bằng bàn tay người lớn, có khi còn to hơn một chút ấy.
Có thể câu được một con cá lớn như vậy từ sông lên thật ra cũng không dễ dàng.
Hứa Thục Quân hăng hái bắt lấy con cá vừa được quăng lên bờ cho vào giỏ cá!
“Không biết Đại Vĩ có thể câu được con cá thứ ba không, nếu câu được một con nữa thì trưa nay chúng ta sẽ có một bữa thịnh soạn rồi!”
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên bên cạnh cũng sắp tái đi rồi.
Ông ta không hiểu vì sao Triệu Đại Vĩ lại đột nhiên trở nên may mắn như vậy, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng đang ngăn cản ông ta tán gái sao?
Nhìn thấy Hứa Thục Quân thật sự quá mức xinh đẹp, là cực phẩm trong các loại gái đẹp cực phẩm, người đàn ông kia cảm thấy rất không cam lòng!
“Chắc chắn không câu được đến con cá thứ ba, cái vận may cứt chó này có thể có lần một, lần hai, tao cũng không tin còn có thể có đến lần thứ ba!”
Mới nghĩ như vậy, kết quả Hứa Thục Phân đã phấn khích kêu lên: “Ôi, đây là sa vào ổ cá phải không? Lại có cá cắn câu nữa rồi!”
Người đàn ông trung niên: “…”
Trong nháy mắt trong lòng ông ta u ám cầu nguyện: “Không câu được! Không câu được! Không câu được!”
Rào rào!
Triệu Đại Vĩ vẫn đơn giản thô bạo nhấc cần câu lên!
Bộp!
Một con cá dài hơn hai mươi phân bị Triệu Đại Vĩ cứng rắn kéo lên!
“Đệt!”
Cuối cùng người đàn ông trung niên vẫn không ngồi yên được, đứng dậy đi về phía bên cạnh Triệu Đại Vĩ cùng nhau ngồi câu, còn không nhịn được mà nói: "Người anh em, cậu cũng may mắn đấy, nhưng mà phương pháp câu cá của cậu rất thô bạo, rất có thể sẽ doạ cá chạy hết.”
"Cậu nhìn tôi này.”
Người đàn ông trung niên thả dây câu xuống.
Chờ nửa ngày vẫn không có con cá nào cắn câu.
Mà phao của Triệu Đại Vĩ lại động tiếp!
Người đàn ông kia ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có luôn rồi.
Ghen tị! Ông ta cảm thấy rất ghen tị với Triệu Đại Vĩ!
Ông ta để ý thấy Hứa Thục Quân bên cạnh Triệu Đại Vĩ đã dùng ánh mắt lấp lánh, thậm chí là sùng bái để nhìn Triệu Đại Vĩ.
Ánh mắt như vậy ông ta cũng vô cùng muốn hưởng thụ một lần!
Ông ta tiếp tục suy nghĩ đen tối: “Con cá này không câu được”.
“Oa! Được vụ mùa lớn rồi!”
Hứa Thục Quân hưng phấn nói: “Đại Vĩ, chúng ta câu tiếp đi!”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: "Thấy đủ thì dừng, nếu không những con cá ở khu này bị chúng ta câu hết rồi thì mọi người sẽ không còn cá để câu nữa.”
“Cũng phải!”
Hứa Thục Quân thấy thời gian câu cá cũng lâu rồi nên nói: "Như này được không, Triệu Đại Vĩ, chờ tôi câu được một con cá nữa rồi chúng ta đi ăn cơm được không?”
"Đồng ý luôn!”
Triệu Đại Vĩ tự tay cài mồi câu cho Hứa Thục Quân.
Người đàn ông trung niên nghĩ thầm: “Vận may của mình không so được với tên này, chẳng lẽ còn không thể so với người đẹp này sao?”
Kết quả, ông ta lại bị thực tế vả mặt.
Hai phút sau, phao của Hứa Thục Quân cũng động đậy.
Hứa Thục Quân cũng đã từng câu cá nên cũng có chút kinh nghiệm, cho nên cô ta rất cẩn thận kéo cá lên.
Trong lúc kéo cá lên, lồng ngực Hứa Thục Quân nhanh chóng phập phồng, mà sau khi câu được rồi, cô ta lại vui vẻ reo lên: “Đại Vĩ, tôi cũng câu được một con cá rồi nè! Còn rất to nữa đó!”
Nhìn thấy con cá tự tay mình câu được, trong lòng Hứa Thục Quân tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Lại nhìn về phía người đàn ông trung niên lúc nãy tuyên bố muốn dạy cô ta câu cá, cô ta không nhịn được mà lắc đầu, sau đó nói nhỏ với Triệu Đại Vĩ: "Tôi cảm thấy thoả mãn rồi, Đại Vĩ, chúng ta đi ăn cơm đi. Nhưng mà những con cá này phải xử lý thế nào đây, nếu đặt trong xe thì chúng dễ chết lắm.”
"Không sao đâu, đi mua một cái xô về, cho thêm một chút nước vào rồi thả cá vào trong đó. Có lẽ là vẫn có thể mang về được đó.”
Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân đi mua xô đựng, chỉ còn lại người đàn ông trung niên đứng nguyên tại chỗ trong cơn gió lớn, trong lòng hận Triệu Đại Vĩ đến nghiến răng.
Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân đi đến đường quốc lộ cách đó không xa.
Trên đường đi, Hứa Thục Quân mắc phải một cái dây leo.
Triệu Đại Vĩ vươn tay qua muốn kéo cô ta nhưng kết quả lại bị cô ta kéo ngã theo.
Bộp bộp!
Triệu Đại Vĩ và Hứa Thục Quân ngã lăn quay.
Thậm chí còn tệ hơn là lúc Triệu Đại Vĩ ngã vào trên người Hứa Thục Quân thậm chí còn hôn lên xương quai xanh của cô ta!
Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy cảnh này, dường như phát điên lên rồi!
Đúng là biết cách rải cơm chó!