“Đi đâu?” Phan Diễm Hồng hỏi.
“Đến nhà chị.” Triệu Đại Vĩ nói thêm: “Xe moto ba bánh của tôi vẫn còn ở nhà chị đấy.”
Giây trước Phan Diễm Hồng vẫn còn rất vui mừng, giây sau lập tức muốn ấn Triệu Đại Vĩ xuống đánh cho một trận.
Cuối cùng, cô ta lựa chọn im lặng, lái xe về nhà.
Triệu Đại Vĩ ngồi trên xe cũng không rảnh rỗi, anh gửi tin nhắn cho Lâm Tuyết Nhã, nói với cô ấy, có thể gửi thẳng tối hậu thư khiêu chiến cho khách sạn Thiên Duyệt rồi.
Đôi mắt đẹp của Lâm Tuyết Nhã sáng bừng, kinh ngạc nói: “Cậu đã thu phục được Phan Diễm Hồng rồi? Được lắm, làm sao mà cậu giải quyết được cô ta thế, đừng nói là giải quyết trong chăn nhé?”
Lâm Tuyết Nhã ghen tỵ muốn chết!
Trong lòng cô ấy nói thầm, cô ấy cũng chưa từng có hành động thân mật như vậy với Triệu Đại Vĩ, Phan Diễm Hồng là kẻ đến sau, thế mà lại nhanh chân chiếm trước?
Không phục!
Cực kỳ không phục!
Suýt chút nữa Triệu Đại Vĩ đã phun nước bọt vào Lâm Tuyết Nhã rồi, cũng may anh còn kiếm chế được, bình tĩnh nói: “Nghĩ cái gì thế? Chị Tuyết Nhã xinh đẹp như thế mà tôi vẫn còn giữ được mình. Mặc dù Phan Diễm Hồng cũng xinh đẹp nhưng làm sao cô ấy có thể xinh đẹp hơn chị được?”
Lời nịnh nọt này khiến Lâm Tuyết Nhã vô cùng hài lòng.
Lâm Tuyết Nhã được lợi, lập tức vui vẻ cười nói: “Như vậy còn được, tôi sẽ lập tức gửi tối hậu thư cho khách sạn Thiên Duyệt, yêu cầu bọn họ phải đầu hàng ở cửa khách sạn trước sáng ngày mai, đừng tự rước lấy nhục nhã!”
“Được, tốt lắm!” Triệu Đại Vĩ đồng ý tuyên ngôn khiêu khích này.
…
Lái xe về nhà Phan Diễm Hồng.
Phan Diễm Hồng lưu luyến không rời, không muốn về nhà, về nhà sẽ phải cô đơn một mình, vì vậy cô ta lên tiếng: “Đại Vĩ, cậu có thể về muộn một chút được không? Tôi muốn cậu ở cùng tôi thêm một lúc.”
Triệu Đại Vĩ nói: “Được thôi, chị Diễm Hồng, hôm nay tôi sẽ ở cùng chị đến khi nào chị đi ngủ.”
“Thật ư?”
Vốn dĩ cô ta còn đang cảm thấy hơi phiền muộn, trong nháy mắt đã được những lời này của Triệu Đại Vĩ khích lệ, tâm trạng trở nên kích động, hơn nữa còn thấy rất phấn khởi.
Phan Diễm Hồng suy nghĩ một chút, không về thẳng nhà mà đi mua một tá bia ở quán hàng nhỏ dưới lầu rồi mới về nhà.
“Đại Vĩ, hôm nay hãy uống rượu với tôi, tôi đảm bảo với cậu ngày mai khách sạn Thiên Duyệt sẽ không còn tồn tại!”
“Được!”
Triệu Đại Vĩ cũng không hề nghi ngờ lời nói của Phan Diễm Hồng, bởi vì cô ta là tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt, hơn nữa còn làm việc ở đó gần mười năm rồi.
Phan Diễm Hồng nắm được những nhược điểm chí mạng của Thiên Duyệt cũng không kỳ lạ chút nào.
Triệu Đại Vĩ cầm lấy tá bia giúp cô ta.
“Tôi cầm được mà.” Phan Diễm Hồng còn muốn từ chối nhưng lại bị Triệu Đại Vĩ giành lấy luôn.
“Cảm ơn Đại Vĩ.” Phan Diễm Hồng nửa đùa nửa thật, nói: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, ân tình của cậu có thể cả đời này tôi cũng không trả hết, vì thế nếu cậu đồng ý tôi thực sự có thể lấy thân báo đáp cậu.”
Triệu Đại Vĩ lập tức đỏ mặt.
Trong lòng anh đúng là có muốn thật, nhưng thân là đàn ông thì phải có tự chủ của riêng mình, thân là ông chủ lớn thì càng phải giữ vững được điều ấy.
Vì thế, mặc dù trong lòng có tiếc nuối nhưng trên mặt anh vẫn là vẻ điềm đạm, bình tĩnh: “Chị Diễm Hồng, chị không cần làm thế, chị giúp tôi đánh bại khách sạn Thiên Duyệt cũng là một kiểu báo đáp rồi.”
Phan Diễm Hồng hiểu rõ ý của Triệu Đại Vĩ, cô ta cảm thán: “Tôi đã từng gặp rất nhiều thanh niên tài giỏi, đẹp trai, cũng gặp được rất nhiều quan to, hiển quý, nhưng Đại Vĩ à, cậu thực sự là một người đặc biệt đó!”
Vừa cười nói, Phan Diễm Hồng và Triệu Đại Vĩ cùng đi vào trong nhà.
Phan Diễm Hồng mang ra hai đĩa đậu phộng, lại lấy thêm hai đĩa đồ nhắm ngồi uống cùng với Triệu Đại Vĩ.
Nâng ly, cạn chén.
Phan Diễm Hồng cũng nói rất nhiều chuyện đã từng xảy ra, không nhịn được mà thổn thức liên hồi.
Rất nhanh sau đó, hai người đã uống hết một tá bia.
Bởi vì uống chưa đủ nghiền, Phan Diễm Hồng lại lấy rượu trắng ra.
“Tôi không uống được nữa.” Triệu Đại Vĩ từ chối.
“Để cho tôi được tùy hứng một lần đi.” Gương mặt Phan Diễm Hồng ửng hồng, mang theo một chút men say..
“Được, chỉ một lần thôi!”
Là một thần y có y thuật cao minh, Triệu Đại Vĩ cũng không sợ Phan Diễm Hồng uống nhiều rượu quá mà đột tử.
Có lẽ, chỉ còn cách làm cho Phan Diễm Hồng không say không nghỉ như vậy mới có thể khiến cô ta thật sự buông xuống những chuyện trong quá khứ!
Phan Diễm Hồng thật sự mang rượu trắng tới, chính là rượu Mao Đài năm mươi lăm độ phi thiên.
Hơn nữa lại còn là hai chai đầy!
Triệu Đại Vĩ nhếch môi cười, khui rượu, ra sức uống!
Phan Diễm Hồng cũng uống đến mức thoải mái chưa từng có.
Không lâu sau.
Phan Diễm Hồng đã say khướt bắt đầu nôn mửa khiến cả người bẩn thỉu.
Triệu Đại Vĩ nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều rồi, cha mẹ của Phan Diễm Hồng vẫn chưa về, hơn nữa cũng không hề có dấu hiệu sẽ quay về.
“Giờ phải làm sao, nôn ra khắp người rồi, chắc chắn phải lau rửa.”
Không phải là Triệu Đại Vĩ không thể làm cho Phan Diễm Hồng tỉnh rượu luôn, thế nhưng nếu làm như thế thì chỉ sợ sẽ càng lúng túng hơn.
Nghĩ đến chuyện Phan Diễm Hồng nói muốn lấy thân báo đáp lúc trước, Triệu Đại Vĩ nói: “Chị đã không thèm để ý mấy chuyện này thì tôi cần gì phải giả vờ giống như một kẻ đần chứ?”
Ngay sau đó, Triệu Đại Vĩ cởi quần áo của Phan Diễm Hồng ra, chuẩn bị lấy một bộ quần áo sạch sẽ, mặc vào cho cô ta.
Thế nhưng, khi vừa cởi được chiếc váy ra, trong lòng Triệu Đại Vĩ lập tức rối loạn.
Thân hình này, làn da này khiến anh vô cùng kinh ngạc!
Ken két!
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
Triệu Đại Vĩ giật mình, vội vàng lấy một bộ quần áo đắp lên người Phan Diễm Hồng, đúng lúc nhìn thấy cha mẹ cô ta đi vào nhà.
“Triệu Tổng!” Phan Thiên Thành, cha của Phan Diễm Hồng nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, trong ánh mắt lóe lên tia kích động.
Nếu không nhờ Triệu Đại Vĩ chữa khỏi thân thể của ông ta thì chỉ e hiện tại một nửa cơ thể của ông ta đã xuống mồ rồi.
Suýt chút nữa thì Triệu Đại Vĩ bị bắt quả tang, gương mặt anh đỏ ửng, vội vàng nói: “Chú, dì, chị Diễm Hồng uống say rồi, đã nôn rất nhiều, tôi định chuẩn bị thay quần áo giúp cô ấy. Nhưng giờ hai người về rồi, chuyện này giao lại cho hai người.”
“Thay quần áo à…” Phan Thiên Thành cũng cảm thấy hơi lúng túng, nói: “Chuyện này giao cho dì của cậu đi. Triệu tổng, cậu uống đã chưa, nếu chưa thì uống cùng tôi thêm một chén?”
“Cái ông già này, không thấy bình rượu trên mặt đất à? Còn đòi uống nữa!”
Mẹ Phan Diễm Hồng hùng hổ mắng, chê bai Phan Thiên Thành không có mắt, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Triệu tổng, thay quần áo cho Diễm Hồng cũng không thể thay ngay ở phòng khách được. Cậu xem, hay là cậu giúp chúng tôi đưa Diễm Hồng về phòng ngủ được không?”
“Được!”
Cố nhịn cơn lúng túng xuống, Triệu Đại Vĩ ôm Phan Diễm Hồng đi về phòng ngủ.
Thế nhưng khi vừa đặt Phan Diễm Hồng xuống, quần áo đắp trên người cô ta không cẩn thận lại rơi xuống.
Triệu Đại Vĩ lúng túng đắp quần áo lên, ngượng ngùng nói: “Dì à, tôi ra ngoài đây.”
“Được, Triệu tổng, cảm ơn cậu. Diễm Hồng phải chịu áp lực quá lớn, lâu lắm rồi con bé không buông thả bản thân như vậy, cảm ơn cậu đã ở bên con bé.”
“Dì không cần khách sáo.” Triệu Đại Vĩ gần như chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi nói vài câu với Phan Thiên Thành, anh lập tức rời đi.
Sau khi rời đi, một lúc lâu sau tâm trạng của anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Dáng người của chị Diễm Hồng đẹp thật, người phụ nữ xinh đẹp như thế lại không thể ăn vào miệng… Đáng tiếc, thật đáng tiếc!” Triệu Đại Vĩ càng nghĩ càng cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện bị cha mẹ Phan Diễm Hồng bắt gặp, anh lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vội vàng lái xe moto ba bánh về nhà.
…
Phan Diễm Hồng tỉnh lại.
Phát hiện quần áo trên người mình đã được thay, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ thẹn thùng.
“Triệu Đại Vĩ thay quần áo cho mình ư?” Gương mặt ửng hồng, trong lòng cô ta cảm thấy ngọt ngào.
Mẹ Phan Diễm Hồng đi vào, nói: “Là mẹ thay cho con đấy.”
“Hả?”
Phan Diễm Hồng thất vọng!
Cực kỳ thất vọng!
“Ngay cả tư cách nhờ cậu thay quần áo giúp mà tôi cũng không có sao? Lẽ nào tôi thực sự là hoa tàn ít bướm?” Phan Diễm Hồng vô cùng thất vọng, thậm chí còn hoài nghi cả vẻ đẹp của chính mình.