Mục lục
Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Đại Vĩ nghe thấy lời của Diệp Thanh Thu, lập tức không còn gì để nói. Nhưng không lâu sau, anh nhìn Diệp Thanh Thu, cũng nói đùa: “Vậy sao cô không nói sớm, hại tôi mất máu thì thôi, còn mất cả người đẹp.”

Bùm!

Gương mặt của Diệp Thanh Thu chợt đỏ lên, trong lòng cũng rất xấu hổ.

Quả thật, nếu cô ấy tỉnh ngộ ra sớm hơn, thì Triệu Đại Vĩ cũng không cần lấy máu làm vật dẫn, hơn nữa cái tên Triệu Đại Vĩ kia còn có thể có được không ít lời.

Nhưng việc đã xảy ra rồi, bây giờ nói những điều này thì đã quá muộn.

Qua một hồi suy ngẫm đơn giản, Diệp Thanh Thu nhịn xuống sự xấu hổ, nói: “Thực ra bây giờ tôi có thể bù đắp cho anh, coi như tôi đền đáp ơn tình của anh.”

“Hơn nữa, không phải anh nói ở bên đàn ông cũng giúp tôi loại bỏ khí lạnh à?” Diệp Thanh Thu coi như đã cố lấy dũng khí mới có thể nói ra câu này.

Nếu là bình thường, đừng nói là nói ra câu này, cho dù có suy nghĩ như vậy, cô ấy cũng cảm thấy cô ấy vô cùng mất mặt.

Triệu Đại Vĩ sững sờ!

Triệu Đại Vĩ nhìn dáng người đẹp mắt của Diệp Thanh Thu, đường cong nhấp nhô trước sau, anh nuốt nước bọt, nghiêm trang nói: “Không cần bù đắp, chuyện nhỏ thôi. Nếu chút chuyện này cũng bù đắp, vậy chẳng phải bác sĩ nam trong bệnh viện đều kiếm gấp bội rồi à?”

“Không giống nhau.” Diệp Thanh Thu cảm thấy không thể so sánh như vậy.

“Có gì không giống?”

“Bác sĩ chữa bệnh đó là chức vụ, nhưng Triệu tổng chữa bệnh cứu người, đây không phải chức vụ của anh, cũng không phải nghĩa vụ của anh, nhưng anh vẫn làm như vậy. Hơn nữa anh còn không thu tiền, cho nên tôi cảm thấy tôi nên đền đáp anh!”

Triệu Đại Vĩ gãi đầu: “Vậy đưa tôi một trăm đồng phí khám chữa bệnh đi.”



Diệp Thanh Thu kinh ngạc!

Cô ấy nghĩ, tôi khiến anh chán ghét như vậy à?

Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp à?

Anh thà đòi một trăm đồng cũng không muốn ở bên tôi à?

Một trăm đồng có thể mua được một tối của người đẹp như tôi không?

“Không đúng, mình đâu có bán, sao lại đem ra so sánh với một trăm đồng?” Diệp Thanh Thu vừa nghĩ đến đây, trên mặt đều là vẻ ngại ngùng, còn có sự không phục mãnh liệt!

Diệp Thanh Thu ngước mắt nhìn chằm chằm Triệu Đại Vĩ, chu miệng, quay người lấy ra tờ một trăm đồng trong túi, vỗ lên tay của Triệu Đại Vĩ. “Triệu tổng, đi cẩn thận, không tiễn!”

Triệu Đại Vĩ vẫn chưa phản ứng lại, đã bị Diệp Thanh Thu đẩy ra khỏi cửa văn phòng.

Ban đầu Triệu Đại Vĩ vẫn còn mờ mịt, nhưng nghĩ rồi đoán lại khiến khí lạnh của Diệp Thanh Thu phát tác, rồi lại nổi tính xấu, thế là anh cũng không so đo với Diệp Thanh Thu nữa.

Anh tin chỉ cần Diệp Thanh Thu duy trì việc dùng thuốc, chỉ cần một tháng là Diệp Thanh Thu đã có thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Triệu Đại Vĩ cười, rồi rời đi.

Sau khi Diệp Thanh Thu đẩy Triệu Đại Vĩ ra khỏi cửa, lại hơi hối hận, nhưng lúc mở cửa ra, lại phát hiện không thấy Triệu Đại Vĩ đâu.

“Đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc!”

“Người đẹp như tôi thế này mà anh còn không muốn, đây là tổn thất của anh! Hừ!”

Nhưng.

Sau khi tức giận được một lát, Diệp Thanh Thu kinh ngạc phát hiện ra địa vị của Triệu Đại Vĩ trong lòng cô ấy đã càng cao lớn hơn, lớn tới mức đã cắm rễ ở trong lòng, không thể nhổ ra!

“Triệu tổng là một người đàn ông rất khác!” Trên mặt cô ấy hiện ra chút hạnh phúc, nói.

Cô ấy cảm thấy chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể xứng với cô ấy!

Nếu như không thể ở bên Triệu Đại Vĩ, thì cô ấy thà không cưới cả đời!

Cái gọi là thà ít mà tốt chính là như vậy!

… …



Triệu Đại Vĩ lái xe về nhà, anh đi ngang qua một trong ba khách sạn lớn của Phong Lâm, khách sạn Vọng Giang Lâu.

Triệu Đại Vĩ vốn không có ý định dừng lại, nhưng ngoài cửa của khách sạn Vọng Giang Lâu đã xảy ra một vài việc khiến cho Triệu Đại Vĩ không khỏi dừng xe lại.

Ở cửa khách sạn Vọng Giang Lâu có một người phụ nữ bị bảo vệ cứng rắn kéo ra cửa, ném ra ngoài.

“Tôi muốn gặp Đới tổng, cầu xin các anh cho tôi gặp Đới tổng đi!” Người phụ nữ kêu.

“Cô có thân phận gì? Đới tổng dựa vào cái gì mà gặp cô? Hơn nữa cô đã vi phạm hợp đồng, Tổng giám đốc không phải đã bảo cô chuẩn bị tiền bồi thường à?”

“Nhưng mà…” Người phụ nữ còn muốn nói, kết quả một người phụ nữ mặt mày đoan trang, dáng người duyên dáng, khí chất cao quý bước ra khỏi cửa khách sạn.

Người phụ nữ này nói với cô ta: “Theo quy định mà làm, lều nấm của cô bị đốt dẫn đến việc gãy dây chuyền cung ứng nấm chất lượng của chúng tôi, chúng tôi cũng phải gánh vác tổn thất rất lớn.”

“Kêu gọi sự đồng tĩnh không thể giải quyết được vấn đề, chúng ta vẫn nên làm theo trình tự bình thường đi. Bây giờ cô muốn gặp Đới tổng của chúng tôi cũng không có ý nghĩa gì cả!”

Người phụ nữ nghe tiếng, cả người đều ngồi liệt dưới đất, nước mắt không nhịn được nhỏ lộp bộp xuống.

Tiền vi phạm hợp đồng những một triệu!

Cô ta phải đi đâu để kiếm một triệu?

Hơn nữa lều nấm của cô ta đã bị cháy, tất cả đầu tư ở bên trong đều trôi theo dòng nước, bản thân cô ta cũng tổn thất nặng nề, bây giờ còn trả tiền vi phạm hợp đồng, vậy đúng là họa vô đơn chí!

Đúng lúc tâm trạng người phụ nữ đang suy sụp, Triệu Đại Vĩ đã bước đến.

“Triệu tổng!” Tổng giám đốc của khách sạn Vọng Giang Lâu nhìn thấy Triệu Đại Vĩ tới, lập tức kêu lên.

Triệu Đại Vĩ gật đầu chào, sau đó bước về phía người phụ nữ, nói: “Lều nấm bị cháy, chuyện này là sao, có thể nói nghe không?”

Sắc mặt Tổng giám đốc người đẹp của khách sạn Vọng Giang Lâu chợt thay đổi, vội vàng nói: “Cô ta là nhà cung cấp nấm của khách sạn chúng tôi, mặc dù nấm của cô ta không tệ, nhưng vẫn còn kém xa nấm dại của khách sạn Trường Ca Thái Vi của anh!”

Triệu Đại Vĩ càng có hứng thú với việc này hơn.

Khách sạn Vọng Giang Lâu có thể để người phụ nữ này trở thành nhà cung cấp nấm của khách sạn, chắc hẳn nấm mà người phụ nữ này trồng có chất lượng vô cùng tốt.

Mặc dù không thể so với nấm dại của anh, nhưng tuyệt đối cũng tốt hơn nấm của nhà buôn bình thường.

Nghĩ tới tương lai Dư Hà còn phải kiêm quản cả lều dâu tây và lều nho, còn trồng nấm e là không có nhiều thời gian rảnh như vậy. Cho nên mời một người biết trồng nấp cũng là việc cần thiết.



Vì vậy.

Triệu Đại Vĩ đã nảy sinh hứng thú vô cùng lớn đối với người phụ nữ này.

Người phụ nữ nghe thấy Tổng giám đốc của Vọng Giang Lâu lại gọi người trẻ tuổi trước mặt này là Triệu tổng, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Lại thấy Triệu tổng này cảm thấy hứng thú với cô ta, thế là cô ta to gan, nói: “Nhà tôi là trồng nấm, nhưng tối qua lều nấm của nhà tôi bị cháy, nấm và cả phôi nấm trong lều nấm tất cả đều bị hủy hoại!”

“Tôi tới đây là muốn giải thích nguyên nhân không cung cấp hàng, mong bên phía khách sạn Vọng Giang Lâu có thể gia hạn thời gian nhất định. Nhưng khách sạn Vọng Giang Lâu vẫn muốn tôi chi trả tiền vi phạm hợp đồng.”

“Nhưng mà tôi đã tổn thất nặng nề rồi, đâu còn tiền mà chi trả tiền vi phạm hợp đồng!” Người phụ nữ cảm thấy sắp sụp đổ, khóc càng to hơn.

Tổng giám đốc của khách sạn Vọng Giang Lâu: “Cô Phương, cô có thể đừng khóc ở cửa khách sạn chúng tôi không? Như vậy rất ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn chúng tôi!”

Tổng giám đốc ra hiệu cho bảo vệ nhanh chóng kéo người đi.

Nhưng lúc bảo vệ sắp ra tay, Triệu Đại Vĩ đã nói: “Cô họ Phương?”

“Đi theo tôi đi, chuyện của cô có lẽ có thể có cách giải quyết ở chỗ tôi.” Triệu Đại Vĩ giơ tay ra, kéo người phụ nữ dậy.

“Thật ư?” Người phụ nữ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cố gắng lau khô nước mắt, nói: “Tôi tên là Phương Thư Du.”

“Đi theo tôi, lên xe rồi chúng ta nói chuyện, từ từ nói.” Triệu Đại Vĩ kéo Phương Thư Du lên chiếc xe Benz Maybach của anh.

Phương Thư Du thấy Triệu Đại Vĩ lái chiếc xe tốt như vậy, trong lòng cũng thầm mong chờ, mong Triệu Đại Vĩ có thể giúp cô ta thoát khỏi cảnh khó khăn.

Sau khi lên xe, Triệu Đại Vĩ hỏi: “Nhà của cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà. Đúng lúc tôi có không ít thứ muốn được chỉ giáo về nấm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK