Thầm cười khẩy.
Hà Long Cường chỉ đợi Triệu Đại Vĩ uống say, sau đó sẽ trừng phạt anh.
Ông ta mỉm cười, uống cạn ly rượu trong một hơi.
“Tốt!” Mọi người ào ào nói: “Tửu lượng của Hà tổng tốt quá!”
Triệu Đại Vĩ lập tức nói: “Cái này cũng được tính là tửu lượng tốt sao?”
“Thế này đi, Hà tổng, uống từng ly một không được xem là bản lĩnh. Nếu Hà tổng đã có lòng hiếu khách và muốn uống rượu như vậy, chi bằng trực tiếp uống hết cả chai rượu đi."
“Tôi uống hết ba chai liên tiếp, Hà tổng uống một chai, thế nào?” Lời nói này của Triệu Đại Vĩ khiến những ai đang ngồi cũng phải giật thót!
Đây là rượu trắng đấy!
Trực tiếp uống hết ba chai khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết!
Hà Long Cường suy nghĩ, Triệu Đại Vĩ mạnh như vậy, phải làm sao mới giết được anh, kết quả bây giờ Triệu Đại Vĩ lại đang tự tìm đường chết.
“Được!”
Hà Long Cường không chỉ nói lời đồng ý mà còn quay sang nói với mọi người xung quanh: “Hôm nay Triệu tổng rất hào sảng và thẳng thắn, Hà Long Cường tôi cũng không phải người sợ bóng sợ gió.”
“Vậy tôi sẽ uống hết một chai rượu, Triệu tổng cậu sẽ uống ba chai!”
Những vị khách khác trên bàn trợn tròn mắt!
Bùi Cảnh Ngạn đang ngồi ở bàn khác cũng chú ý đến tình hình bên này, thầm lo lắng cho Triệu Đại Vĩ.
Nghĩ đến việc Triệu Đại Vĩ là thần y, anh ta mới gắng gượng kìm nén suy nghĩ muốn lao đến khuyên răn Triệu Đại Vĩ.
“Tự tìm đường chết à? Thật tình!” Những người khác nói.
“Triệu tổng này không thiết sống hay sao?”
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có khi là muốn ra vẻ ta đây trước mặt Đàm Tuyết Lăng ấy mà.”
Đàm Tuyết Lăng rất nôn nóng.
Trực tiếp uống hết ba chai rượu trắng, đến tửu thần Bacchus cũng khó mà chịu đựng được.
Hà Long Cường nói: “Triệu tổng, cậu uống trước đi. Nếu cậu có thể uống hết, tôi bảo đảm sẽ uống cạn chai rượu trắng trong một hơi.”
“Cậu không uống hết được mà lại đến lượt tôi uống, điều này không khớp với giao hẹn trước đó của chúng ta rồi.”
Hà Long Cường muốn đợi đến khi Triệu Đại Vĩ không thể uống được nữa, không hoàn thành lời hẹn, như vậy ông ta sẽ không phải uống một ngụm rượu nào.
Triệu Đại Vĩ khẽ cười: “Được, lấy rượu ra đây!”
Trước con mắt kinh ngạc của mọi người, ba chai rượu trắng đã được đặt trước mặt Triệu Đại Vĩ!
Hà Long Cường cũng đặt một chai trước mặt mình.
Tô Chấn Nghiệp cũng để ý đến động tĩnh bên này nên ông ta đích thân đến làm chứng cho hai người.
Đàm Tuyết Lăng nói: “Triệu tổng, hay là bỏ đi, tôi không thể để anh liều mạng vì mình được...”
“Chưa được tính là liều mạng, đối với tôi mà nói, chút rượu này cũng chỉ thường thôi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Những người xung quanh đều cảm thấy Triệu Đại Vĩ đang khoác lác.
Một số người chỉ chờ để nhìn Triệu Đại Vĩ uống rượu đến chết.
Triệu Đại Vĩ cầm một chai rượu lên, uống ừng ực.
Sau khi uống hết một chai, Triệu Đại Vĩ cầm chai thứ hai lên.
Những người xung quanh vô cùng ngạc nhiên!
“Mạnh mẽ quá!”
“Lợi hại!”
“Vẫn uống tiếp được sao?”
“Cho dù là ba chai nước, tôi cũng không thể uống liền tù tì như vậy!”
Thái độ coi thường lúc đầu của mọi người đối với Triệu Đại Vĩ đã thay đổi trong nháy mắt, giờ đây nó đã trở thành sự ngưỡng mộ, khâm phục!
Hà Long Cường vẫn bình tĩnh.
Tô Chấn Nghiệp cười, nhìn Triệu Đại Vĩ đang tiếp tục uống.
Triệu Đại Vĩ uống hết chai thứ hai rồi ngừng lại một chút.
“Tiếp tục uống đi chứ, Triệu tổng, không uống được nữa à?” Hà Long Cường cười nhạo: “Vừa nãy cậu khoe khoang ngất trời mà. Hơn nữa, nếu cậu không uống hết ba chai rượu, tôi sẽ không uống phần của mình đâu.”
Ông ta muốn ép Triệu Đại Vĩ tiếp tục uống đến chết.
Triệu Đại Vĩ khẽ nhếch môi, cầm chai rượu thứ ba lên, uống cạn một hơi dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người!
Bộp!
Đặt chai rượu lên bàn, Triệu Đại Vĩ nói: “Hà tổng, đến lượt ông rồi!”
Triệu Đại Vĩ uống ba chai liên tiếp nhưng lại không say một chút nào, Hà Long Cường nói: “Cậu ăn gian! Thứ cậu vừa uống không phải rượu!”
Triệu Đại Vĩ nhìn Tô Chấn Nghiệp: “Tô tổng, có người nghi ngờ khách sạn của ông phục vụ rượu giả, nên nói thế nào đây?”
Tô Chấn Nghiệp nói: “Lời nói của Hà tổng thật vô nghĩa, tôi bảo kê cho khách sạn Vân Nam, rượu này không phải hàng giả.”
Hà Long Cường nheo mắt: “Tôi không tin!”
“Thế này đi, nếu cậu có thể uống hết chai rượu ở chỗ tôi, tôi thừa nhận thứ cậu uống là rượu thật. Hơn nữa tôi sẽ uống một chai rượu trắng, cộng thêm một ly rượu đầy.” Con ngươi trong mắt Hà Long Cường chuyển động, ông ta nghĩ ngay ra ý tưởng này.
“Không thành vấn đề.” Triệu Đại Vĩ đưa tay ra: “Mang rượu đến đây, hay là, Hà tổng hoặc Triệu tổng có thể đích thân mở rượu.”
“Được!”
Hà Long Cường đích thân mở rượu cho Triệu Đại Vĩ, còn cúi xuống ngửi, đúng là rượu Mao Đài 53 độ phi thiên chính thống.
Triệu Đại Vĩ nhận lấy chai rượu, một lần nữa uống hết trong một hơi!
“Đến lượt ông rồi, lần này ông đừng hòng chơi xấu!” Triệu Đại Vĩ nhìn Hà Long Cường với ánh mắt lạnh lùng.
Xung quanh vang lên những tiếng la hét và cảm thán.
“Quá tuyệt vời!”
“Triệu tổng thực sự là một vị thần!”
“Triệu tổng có tửu lượng như tửu lượng của một vị thần!”
Hầu hết mọi người đều nhìn Triệu Đại Vĩ, thán phục sát đất tửu lượng của anh!
“Cái này...”
Hà Long Cường câm nín.
Tửu lượng của ông ta không cao đến vậy.
Bình thường nếu uống từ từ hết một chai rượu thì vẫn được, nhưng nếu phải uống cạn trong một hơi, người bình thường sẽ khó mà chịu đựng nổi!
Tô Chấn Nghiệp nói: “Hà tổng, mọi người đang nhìn đấy, đã chấp nhận giao kèo thì không dễ dàng trực tiếp hủy bỏ trước mặt mọi người, đúng không?”
Vì Triệu Đại Vĩ mà Tô Chấn Nghiệp và Hà Long Cường mới hợp tác với nhau, hai người này vốn đã có quan hệ cạnh tranh, nên khi Hà Long Cường gặp xui xẻo, Tô Chấn Nghiệp cũng chỉ đứng ngoài cuộc quan sát.
Hà Long Cường không thể đương đầu với ánh nhìn của mọi người.
Bây giờ ông ta vô cùng hối hận!
Tại sao ông ta muốn động đến người khác chứ?
Tất cả ánh mắt đều hướng vào ông ta, da mặt ông ta có dày đến mức nào cũng không thể dễ dàng chơi xấu được nữa.
“Được!”
Hà Long Cường bảo người mang đến một chai rượu trắng.
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi mở cho ông!”
Anh sợ Tô Chấn Nghiệp gian lận.
Cũng may Tô Chấn Nghiệp không như vậy.
Triệu Đại Vĩ đưa chai rượu cho Hà Long Cường.
Hà Long Cường học theo dáng vẻ của Triệu Đại Vĩ, muốn uống hết chai rượu trong một hơi.
Nhưng mới uống được vài hớp, Hà Long Cường đã cảm thấy không ổn, cổ họng nóng như lửa đốt.
“Hà tổng, đừng khiến tôi xem thường ông.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Đúng đấy, Triệu tổng uống hết bốn chai rượu rồi, ông uống một chai cũng không xong, làm mất mặt Khâu Dã quá!”
“Hà tổng, bây giờ ông là người đại diện cho Khâu Dã chúng ta, không thể để thua được!”
Hà Long Cường bị dồn ép như vậy, cắn răng cắn lợi, cuối cũng cũng uống hết chai rượu.
Sau khi uống xong, ông ta cảm thấy não mình như phình to ra, toàn thân đổ ập xuống đất.
“Khiêng Hà tổng xuống đi.” Tô Chấn Nghiệp nói.
“Đợi đã, Hà tổng vẫn nợ tôi một cốc rượu. Tôi uống hết bốn chai rồi, Hà tổng không thể không uống cốc rượu này!”
“Mang rượu ra đây!”
Triệu Đại Vĩ không thấy ai mang rượu ra, anh quay sang nhìn Đàm Tuyết Lăng.
Đàm Tuyết Lăng đang do dự không biết có nên đi lấy rượu hay không.
Lúc này, Bùi Cảnh Ngạn chủ động cầm một chai rượu trắng lên, rót đầy một cốc cho Hà Long Cường: “Anh Triệu, mời!”
Triệu Đại Vĩ nhận lấy cốc rượu, ngồi xổm xuống, cậy miệng Hà Long Cường ra, trực tiếp đổ hết cốc rượu vào miệng ông ta, cưỡng ép nuốt xuống cổ họng!
Phì phì phì!
Hà Long Cường như một con tép khô, nôn mửa không ngừng trên đất.
Triệu Đại Vĩ nói: “Còn ai muốn kính rượu không?”
Trạng thái của anh lúc này khiến những người xung quanh không dám ho he.
Đàm Tuyết Lăng nhìn Triệu Đại Vĩ với sự kính sợ, trái tim đập mạnh.
Cô ta chưa từng ngưỡng mộ một người đàn ông nào như thế này.