Dù sao bản thân cũng là một siêu sao, kết quả lại muốn ba người nằm chung một giường?
Chẳng phải điều này rất không đúng mực hay sao, điều không đúng mực nhất là trong ba người có một người là đàn ông!
Triệu Đại Vĩ kinh ngạc, bởi quả thực, đề xuất này của Triệu Tú Hòa quá ăn khớp với mong đợi của đàn ông, trái lại đây không giống lời mà một cô gái có thể nói ra.
Đàm Tuyết Lăng trực tiếp từ chối: “Tôi không đồng ý, tôi ngồi trên sofa, chịu đựng qua đêm nay là được.”
Cô ta không kịp đề phòng, bị người bên Khâu Dã này có ý đồ xấu với mình nên tình huống đêm nay rất nguy hiểm.
Nhưng sang ngày mai, cô ta có thể gọi một đống người tới làm vệ sĩ cho mình, như vậy cô ta sẽ được an toàn, có được sự bảo vệ nhất định.
“Tùy cô.” Triệu Đại Vĩ không hề gì.
Nói rồi, anh đi tắm rửa.
Trong phòng, Triệu Tú Hòa và Đàm Tuyết Lăng nói chuyện với nhau câu được câu chăng. . Truyện Đoản Văn
Lúc biết Đàm Tuyết Lăng là một siêu sao, cô ta vô cùng chấn động, còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm tên của Đàm Tuyết Lăng, phát hiện ra quả nhiên Đàm Tuyết Lăng là ca sĩ rất nổi tiếng.
Triệu Đại Vĩ tắm rửa xong, thay bộ quần áo sạch sẽ.
Đàm Tuyết Lăng ngẩng đầu nhìn Triệu Đại Vĩ, không ngờ rằng quả thực anh cũng khá đẹp trai, đặc biệt là Triệu Đại Vĩ không hề trang điểm mà đã có vẻ ngoài như này, nếu anh trang điểm một chút e là còn đẹp hơn cả những ngôi sao nam kia!
Triệu Đại Vĩ tắm xong liền lên giường đắp chăn, đi ngủ!
Triệu Tú Hòa nằm bên cạnh Triệu Đại Vĩ, nhưng vẫn còn một khoảng trống ở giữa.
Khoảng chừng hai ba tiếng đồng hồ trôi qua, đã hơn mười giờ đêm rồi.
Đàm Tuyết Lăng hơi buồn ngủ, thấy giữa Triệu Đại Vĩ và Triệu Tú Hòa vẫn thừa một khoảng trống đủ cho một người nằm, cô ta không khỏi do dự, hay là nằm vào đó.
“Không được!” Cô ta gạt bỏ ý nghĩ đó chỉ trong một giây.
Nhưng vì quá buồn ngủ, cô ta đành phải ghé người lên ghế, chợp mắt một lúc.
Bộp bộp bộp!
Đúng lúc này, những tiếng gõ cửa vang lên.
Đàm Tuyết Lăng hoảng sợ, nhanh chóng ngồi lên cạnh giường, cố gắng giấu bóng dáng mình đi.
Triệu Đại Vĩ nghe thấy tiếng gõ cửa, chuẩn bị nhổm dậy đi ra mở cửa.
Đàm Tuyết Lăng thấp giọng: “Đừng...”
Triệu Đại Vĩ hỏi lại: “Cô cho rằng không mở cửa, người ta sẽ không đi tìm người đến mở hay sao?”
Nói rồi, Triệu Đại Vĩ đi lên trước mở cửa, muốn xem rốt cuộc đối phương là ai, muốn làm gì.
Anh vừa mở cửa ra, một nhóm người lũ lượt kéo vào!
Soạt!
Đám đàn ông xông vào, đẩy Triệu Đại Vĩ ra, đi thẳng vào phòng anh, lật tấm chăn trên người Triệu Tú Hòa lên.
Cũng may, vì nằm ngủ cùng Triệu Đại Vĩ nên Triệu Tú Hòa khá cẩn trọng, mặc rất nhiều quần áo, nếu không thì sẽ hời cho đám người này mất.
Triệu Đại Vĩ bị mấy người trông chừng, cảnh cáo không được động đậy.
Ngay sau đó, anh ngoái đầu nhìn, Đàm Tuyết Lăng đã bị người khác kéo ra ngoài.
“Đừng mà, tôi không đi cùng các người đâu!”
Đàm Tuyết Lăng ra sức phản kháng, nhưng bị giữ rất chặt, không thể động đậy được.
Cô ta tuyệt vọng nhìn Triệu Đại Vĩ.
Cô ta tưởng rằng Triệu Đại Vĩ có thể giúp mình, kết quả Triệu Đại Vĩ lại giúp mở cửa cho bọn họ!
Cô ta rất phẫn nộ, cũng rất tuyệt vọng, nhưng nghĩ đến việc Triệu Đại Vĩ không quen không biết mình nên cũng không cần thiết phải giúp đỡ, sự căm hận của cô ta với Triệu Đại Vĩ đã giảm đi đôi chút.
Nhưng, cô ta vẫn cảm thấy Triệu Đại Vĩ không phải đàn ông!
Sớm đã biết không giúp được thì cứ nói thẳng ra, cớ gì phải đợi đến bây giờ mới dùng hành động thực tế thể hiện mình không giúp được?
Ánh mắt của Triệu Đại Vĩ rất thản nhiên.
Sau khi bắt Đàm Tuyết Lăng, đám người đó áp giải cô ta ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đứng ngoài cửa phòng của Triệu Đại Vĩ, nhìn thấy Đàm Tuyết Lăng, ông ta chỉ nói: “Ngoan ngoãn chút thì sẽ không có gì xảy ra.”
“Dẫn đi.” Người đàn ông trung niên huơ tay, đồng thời tỏ ý bảo họ xử lý Triệu Đại Vĩ và Triệu Tú Hòa.
Thế là.
Trong số những người trông chừng Triệu Đại Vĩ, có người rút dao ra, dí vào mặt anh: “Đừng có nói chuyện hôm nay ra. Ngoài ra, chúng mày cũng đi theo bọn tao một chuyến.”
Một khi việc bắt cóc ngôi sao nữ bị truyền ra ngoài, địa vị sẽ bị sụp đổ, vậy nên phải giải quyết, xử lý kẻ đã biết chuyện một cách gọn ghẽ.
Triệu Tú Hòa cũng bị họ dùng dao đe dọa.
Lúc này.
Triệu Đại Vĩ mới thong thả nói: “Đợi đã, hình như tôi chưa cho phép các người dẫn người đi nhỉ?"
“Hử?”
Người đàn ông trung niên sững sờ!
Đàm Tuyết Lăng cũng sửng sốt!
Cô ta không hiểu, tại sao đến tận bây giờ Triệu Đại Vĩ mới mở miệng, trước đó nếu có khả năng ngăn cản, anh ngăn cản sớm một chút không phải tốt rồi sao?
Có điều, Đàm Tuyết Lăng chỉ thầm nghĩ chứ không nói ra.
Người đàn ông trung niên kia nhìn một cái, ra hiệu giáo huấn Triệu Đại Vĩ một trận.
Triệu Đại Vĩ nói: “Dám động vào tôi thì các người có thể xong đời luôn đấy. Trước khi đến làm loạn phòng tôi cũng không điều tra xem tôi là ai, trực tiếp ra tay thế này à?”
Người đàn ông trung niên hơi giật mình.
Đàm Tuyết Lăng cũng khá sửng sốt.
Bọn họ không biết, rốt cuộc sau lưng Triệu Đại Vĩ có thế lực to lớn nào.
Thấy không ai nói gì, tình thế hiện tại vẫn duy trì được sự cân bằng mong manh, Triệu Đại Vĩ nói: "Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Triệu Đại Vĩ, trước đây, một mình tôi đánh tàn phế bảy tám tên côn đồ cầm dao mà không hề bị thương”
“Tôi là ông chủ của khách sạn Trường Ca Thái Vi - khách sạn lớn nhất thành phố Phong Lâm, người giàu có nhất Phong Lâm cũng phải giữ thái độ tôn kính khi đứng trước mặt tôi.”
“Ngoài ra, giới chức quản lý thành phố Phong Lâm đều tổ chức tiệc ở khách sạn của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, các người có thể tự tưởng tượng ra hậu quả.”
Người đàn ông càng kinh ngạc hơn.
Bao gồm cả Đàm Tuyết Lăng, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng vào Triệu Đại Vĩ, cô ta có sự rung động sâu sắc với anh.
Người đàn ông nói: “Nơi đây là Khâu Dã, không phải Phong Lâm!”
Triệu Đại Vĩ đã đoán trước được lời nói của ông ta, đáp lời ngay tức thì: “Phong Lâm đã là thiên hạ của tôi, rất nhanh thôi, Khâu Dã cũng sẽ là thiên hạ của tôi!”
Anh cười hờ hững: “Nể mặt tôi mà thả người đi, thế nào?”
Người đàn ông do dự.
Mặc dù Phong Lâm là Phong Lâm, Khâu Dã là Khâu Dã, nhưng nếu Triệu Đại Vĩ thực sự xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ gây nên chấn động cho Phong Lâm, đến lúc đó thật khó mà nói rõ hậu quả.
Ngoài ra, oai danh một mình Triệu Đại Vĩ xử lý bảy tám tên côn đồ cầm dao vẫn khiến không ít người chấn động.
Vậy nên, ông ta cũng không chắc có thể chế ngự được Triệu Đại Vĩ hay không.
Nhỡ không chế ngự được, đừng nói đến mất mặt, có khả năng địa vị của bản thân ở Khâu Dã cũng sẽ lung lay.
Nghĩ vậy, người đàn ông trung niên nói: “Tôi tên Tô Chấn Nghiệp, ở Khâu Dã này ai cũng nể mặt tôi, gọi tôi một tiếng ông Tô.”
“Triệu tổng, cậu muốn tôi nể mặt cậu, điều này cũng không phải không thể, nhưng nếu trực tiếp nể mặt cậu thì tôi không còn mặt mũi nào, vậy nên hai chúng ta mỗi người nhường nhau một bước, thế nào?”
Tô Chấn Nghiệp nói: “Dưới trướng tôi có người anh em là một nhà vô địch võ thuật cấp tỉnh thực thụ. Nếu Triệu tổng thắng cậu ta, chuyện hôm nay coi như bỏ qua.”
“Nhưng nếu Triệu tổng không thắng được, tôi sẽ dẫn người đi, Triệu tổng cậu cũng phải đi với tôi một chuyến!”
“Triệu tổng có bằng lòng cược một ván không?”
Ánh mắt Tô Chấn Nghiệp sáng lên, mọi tính toán đều nằm trong những câu nói này.
Sau khi nói xong, ông ta bảo cấp dưới Phi Thế Hằng tiến lến trước.
Triệu Đại Vĩ không khỏi bật cười: “Xem ra ông Tô không tin tôi là Triệu Đại Vĩ.”
“Cũng được, muốn có người đẹp, phải dựa vào bản lĩnh mà tranh đoạt!”
“Tới đi!” Triệu Đại Vĩ khẽ gạt con dao trước mặt mình ra, sải bước đến hành lang.
Anh nhìn Phi Thế Hằng với ánh mắt chẳng hề xem trọng.