Ngược lại Triệu Đại Vĩ không hề căng thẳng, nếu không vào được, anh cũng không nhất định phải tham gia cuộc vui này.
Anh là được Đàm Tuyết Lăng mời đến.
Vì vậy phải làm sao, phụ thuộc vào việc Đàm Tuyết Lăng đưa ra lựa chọn như thế nào.
Nếu Đàm Tuyết Lăng cứng rắn, anh sẽ cứng rắn đến cùng.
Đàm Tuyết Lăng nao núng, anh cũng sẽ không vì trút giận mà làm ầm ĩ cả bữa tiệc.
Ngay khi Đàm Tuyết Lăng đang xoắn xuýt xem có nên trực tiếp bỏ tiệc hay không, đột nhiên!
“Anh Triệu.”
Phía sau Triệu Đại Vĩ, một thanh niên đẹp trai lớn hơn Triệu Đại Vĩ một chút tiến lên chào hỏi Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ quay đầu nhìn.
“Cậu Bùi.” Triệu Đại Vĩ kinh ngạc nhận ra đó là Bùi Cảnh Ngạn.
Nhưng nghĩ đến những gì Ngụy Tử Phù từng nói, địa vị của nhà họ Bùi ở Khâu Dã rất cao, cho nên anh không ngạc nhiên khi Bùi Cảnh Ngạn có thể đến tham dự bữa tiệc này.
“Sao hai người lại ở bên ngoài mà không vào đi?” Bùi Cảnh Ngạn hỏi.
Đàm Tuyết Lăng đáp: “Tôi vốn định đưa Đại Vĩ vào cùng, nhưng họ nói rằng Đại Vĩ không có thư mời, nên họ không cho Đại Vĩ vào. Theo quy định, tôi có thể đưa theo một trợ lý tham gia bữa tiệc này.”
Phát hiện đối phương là bạn của Triệu Đại Vĩ, thêm việc lúc đối phương đến Đàm Tuyết Lăng nhận ra sự kinh ngạc rõ ràng trên mặt Phi Thế Hằng, vì vậy cô ta không xưng hô với Triệu Đại Vĩ là Triệu tổng nữa mà gọi thẳng là Đại Vĩ.
Bùi Cảnh Ngạn quay lại nhìn Phi Thế Hằng: “Tại sao cậu không cho anh Triệu vào, chẳng lẽ với thân phận của anh Triệu mà vẫn không đủ tư cách tham gia bữa tiệc sao?”
Phi Thế Hằng mở miệng giải thích.
“Quên đi, không cần giải thích, nếu anh Triệu không được vào thì tôi cũng sẽ không tham gia buổi tiệc này.”
Phi Thế Hằng sửng sốt ngay lập tức.
Anh ta hoàn toàn không hiểu tại sao Bùi Cảnh Ngạn lại làm như vậy.
Nhưng trong lòng Bùi Cảnh Ngạn biết rõ.
Triệu Đại Vĩ đã chữa khỏi bệnh cho Bùi Hi Mính, tương đương với việc có ơn với nhà họ Bùi, cộng thêm bản lĩnh y thuật của Triệu Đại Vĩ, có chuyện gì, lợi ích mang lại cho nhà họ Bùi cũng mạnh hơn so với Tô Chấn Nghiệp.
Ngoài ra, nhà họ Bùi đến dự tiệc vì nể mặt Tô Chấn Nghiệp, trên thực tế mối quan hệ giữa hai nhà không hề thân thiết.
Như thế mà Bùi Cảnh Ngạn càng sẵn sàng giúp đỡ Triệu Đại Vĩ hơn.
Phi Thế Hằng rất khó xử.
“Cái này, hay để tôi hỏi ý ông Tô đã.” Phi Thế Hằng gọi Tô Chấn Nghiệp giải thích tình hình tại hiện tại.
“Vậy cho Triệu Đại Vĩ vào đi… Chờ đã, tôi sẽ đích thân đến mời Triệu Đại Vĩ vào.”
Tô Chấn Nghiêp biết Bùi Cảnh Ngạn và Triệu Đại Vĩ có quan hệ nên không dám thất lễ, thế nên ông ta đã đích thân đến cửa xin lỗi Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, tôi thực sự không biết cậu đến. Cấp dưới của tôi không hiểu chuyện, mạo phạm đến Triệu tổng, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”
“Thế Hằng à, lần sau Triệu tổng đến cậu phải lịch sự mời khách vào, biết chưa?”
“Tôi hiểu rồi, ông Tô.” Phi Thế Hằng lập tức cúi đầu.
“Mời vào.” Tô Chấn Nghiệp vội vàng mời Đàm Tuyết Lăng, Triệu Đại Vĩ và Bùi Cảnh Ngạn vào đại sảnh.
Sau khi ba người được sắp xếp xong xuôi, sắc mặt Tô Chấn Nghiệp cực xấu: “Xem ra lần này, người phụ nữ Đàm Tuyết Lăng này lại thoát được.”
Tô Chấn Nghiệp không can tâm.
Ông ta đã trả rất nhiều tiền để mời Đàm Tuyết Lăng đến chúc mừng thọ của cha mình, thực tế là vì được thân cận cùng mỹ nữ.
Nhưng Triệu Đại Vĩ ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của ông ta, trong lòng ông ta rất tức giận.
“Nếu như chỉ có Triệu Đại Vĩ, tôi vẫn có thể thu xếp, nhưng bây giờ có cả Bùi Cảnh Ngạn đi cùng Triệu Đại Vĩ, chuyện liền khó giải quyết.”
Thực ra Tô Chấn Nghiệp không sợ Triệu Đại Vĩ, chỉ sợ đối đầu với Triệu Đại Vĩ thì người khác sẽ thành ngư ông đắc lợi ngay.
Bởi vậy, từ lần trước sau khi bị Triệu Đại Vĩ làm cho mất mặt, ông ta chưa bao giờ thực sự chống lại Triệu Đại Vĩ. Hôm nay bên cạnh Triệu Đại Vĩ có Bùi Cảnh Ngạn, ông ta càng không thể trở mặt.
Chẳng qua.
Ông ta không can tâm.
Để mời Đàm Tuyết Lăng đến, ông ta vừa sắp xếp buổi hòa nhạc vừa mở tiệc chiêu đãi, tiêu tốn mấy ngàn vạn.
Nếu như đến cuối cùng, ngay cả chăn của Đàm Tuyết Lăng cũng không chui vào được thì ông ta tức hộc máu mất.
“Vậy đi, để Hà Long Cường đến thử Triệu Đại Vĩ.”
“Không phải ông ta muốn hợp tác với tôi là đối phó với Triệu Đại Vĩ trước sao?”
Tô Chấn Nghiệp nhanh chóng liên lạc với Hà Long Cường, hẹn với ông ta cùng chung tay đối phó với Triệu Đại Vĩ.
...
Bữa tiệc bắt đầu.
Cha của Tô Chấn Nghiệp, năm nay đã bảy mươi tuổi nhưng hôm nay sắc mặt rất hồng hào.
Con trai của ông ta là nhân vật lớn ở Khâu Dã, mà giờ ở đây cũng có nhiều nhân vật lớn, thậm chí có cả minh tinh đến chúc mừng thọ ông ta, đương nhiên ông ta rất tự hào!
Nhưng có điều ông ta không biết thực tế ông ta không phải là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Nhân vật chính hôm nay chỉ có Tô Chấn Nghiệp và Đàm Tuyết Lăng, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân vật chính bao gồm cả Triệu Đại Vĩ nữa.
Tô Chấn Nghiệp đã gặp Hà Long Cường ngay tại hiện trường.
Bởi vì các ông lớn của Khâu Dã đều được sắp xếp ở vị trí đặc biệt, nên Hà Cường Long ngồi thẳng vào chỗ mà có Đàm Tuyết Lăng ngồi cùng.
Do Triệu Đại Vĩ chỉ đi cùng với Đàm Tuyết Lăng, nên ngồi gần đó.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, với tư cách là minh tinh, chắc chắn Đàm Tuyết Lăng phải lên sân khấu biểu diễn một bài rồi chúc thọ cho ông Tô.
Biểu diễn xong, cô ta mới bước xuống sân khấu, ngồi lại vào bàn uống rượu với những nhân vật to lớn ở Khâu Dã.
Hà Cường Long nói: “Chúng tôi đều là những người ở vùng nhỏ đâu được gặp minh tinh lớn như cô Đàm đây, mỗi người chúng tôi lần lượt mời cô một ly được không?”
“Được đó.” Mọi người đều đồng ý.
Đàm Tuyết Lăng miễn cưỡng uống một lượt với mọi người, lúc này Tô Chấn Nghiệp cũng bước tới uống cùng Đàm Tuyết Lăng một ly.
“Ly này, cô phải uống hết.” Tô Chấn Nghiệp uống cạn rượu trong ly.
Không còn cách nào khác, Đàm Tuyết Lăng cũng phải uống hết một ly.
May mắn thay có Triệu Đại Vĩ ở phía sau, hôm nay cô ta uống rượu cũng yên tâm.
Hết ly này đến ly khác, Đàm Tuyết Lăng đã bắt đầu không ổn.
“Không được rồi, tôi không uống được nữa.”
“Đại minh tinh Đàm, uống ly cuối với tôi được không?” Hà Long Cường liếc nhìn Triệu Đại Vĩ cách đó không xa, sau đó nói tiếp với Đàm Tuyết Lăng.
Lần này, ly rượu của Đàm Tuyết Lăng lại được rót đầy.
“Được.” Đàm Tuyết Lăng nâng ly lên nhấp một ngụm.
“Ây, sao chỉ uống có chút như vậy, ly cuối cùng của tôi với cô, cô phải uống hết chứ.” Hà Long Cường đáp.
“Xin lỗi ông Hà, tôi thực sự không thể uống được nữa.” Là một minh tinh, Đàm Tuyết Lăng biết cách khôn khéo, vì vậy cô ta đáp: “Hôm khác có cơ hội, tôi sẽ uống với Hà tổng một ly nhé.”
Thái độ của Hà Long Cường cứng rắn: “Không được. Ngôi sao lớn như cô Đàm đây có thể đến Khâu Dã một lần, chưa chắc sẽ đến lần thứ hai, thế nên ly này phải uống cạn.”
“Đúng vậy, nhất định phải uống cạn.” Mọi người hùa theo.
Đàm Tuyết Lăng cảm thấy thực sự không ổn, vừa thử uống một ngụm liền muốn nôn.
“Không ổn rồi, lần sau đi.”
“Đại minh tinh Đàm không nể mặt tôi sao.” Hà Long Cường đáp: “Tuy rằng Hà Long Cường tôi chỉ là một người từ vùng nhỏ bé, nhưng đại minh tinh Đàm không nể mặt mũi tôi như vậy, không hay đâu?”
Hà Long Cường cầm ly rượu của Đàm Tuyết Lăng lên, đi đến sau lưng Đàm Tuyết Lăng, đặt tay lên vai Đàm Tuyết Lăng: “Đại minh tinh Đàm, hay tôi đút cho cô ly này nhé?”
Đàm Tuyết Lăng đã uống quá nhiều rượu, muốn tránh khỏi tay Hà Long Cường, nhưng phát hiện không có cách nào để thoát ra.
Hà Long Cường đưa ly rượu đến bên miệng Đàm Tuyết Lăng, ép Đàm Tuyết Lăng uống.
Triệu Đại Vĩ hừ nhẹ, đứng dậy đi tới chỗ Đàm Tuyết Lăng: “Hà tổng, mới không gặp một ngày, Hà tổng vẫn thô bạo như vậy. Thế này, đại minh tinh Đàm đã không uống được nữa, tôi là người đi cùng, giúp cô ấy uống được không.”
“Triệu Đại Vĩ, cậu là cái thá gì, cậu sẽ không cho rằng cậu ở đất Khâu Dã của chúng tôi mà có mặt mũi to thế sao?” Hà Long Cường đáp: “Cậu muốn uống thay, được thôi, tôi uống một ly, cậu uống ba ly, thế nào?”
“Không thành vấn đề.” Triệu Đại Vĩ hời hợt đồng ý.
Đàm Tuyết Lăng đáp: “Triệu tổng, đừng, yêu cầu không công bằng như vậy… ”
Triệu Đại Vĩ xua tay: “Không sao.”
Đã có Long vương điển, chuyện tầm thường như uống rượu, căn bản không thành vấn đề.
Không bàn đến việc giải rượu, mà chỉ cần làm bay hơi rượu cũng được, nên trên lý thuyết, Triệu Đại Vĩ có thể uống mấy tấn rượu một ngày mà chẳng sao, thậm chí anh còn không cần đi vệ sinh.
“Nào, uống đi.” Triệu Đại Vĩ uống một hơi hết ba ly.
Sau đó, anh lặng lẽ nhìn Hà Long Cường.