Mặt của ông ta như ăn phải trái khổ qua, nhìn Triệu Đại Vĩ, nửa ngày cũng không thể hạ quyết tâm gọi điện cho người của mình.
Trương Thu Hương cực kỳ lo lắng.
Nhưng câu nói của Triệu Đại Vĩ khiến cô ta lập tức tỉnh ngộ.
Triệu Đại Vĩ cứu cô ta là tình cảm, không cứu cha mẹ cô ta, đó là an phận!
Triệu Đại Vĩ không cần phải quan tâm cha mẹ của cô ta sống chết ra sao!
Cô ta được Triệu Đại Vĩ cứu, đó đã là ân huệ, sao cô ta còn muốn cầu xin anh nhiều điều như vậy?
Nghĩ đến điều này, cô ta cũng không còn mặt mũi nào để cầu xin.
Cô ta hiểu rất rõ, một khi đã bị người khác nắm được nhược điểm thì chỉ có thể mặc người xâu xé.
Ngược lại, người không có nhược điểm lại đi được xa hơn.
Triệu Đại Vĩ cầm điện thoại chụp Tô Chấn Nghiệp.
Tô Chấn Nghiệp do dự hồi lâu, cuối cùng ông ta vẫn buông điện thoại trong tay xuống, đồng thời cũng tha cho cha mẹ của Trương Thu Hương dùng để uy hiếp quyền lực của Triệu Đại Vĩ.
Nhưng ông ta vẫn quyết định đánh cuộc vận may, nói: “Triệu tổng, không thì như thế này đi, tôi lập tức cho người thả cha mẹ của Trương tổng ra, sau đó cậu tha cho tôi, thế nào?”
“Tôi biết quan hệ giữa Trương tổng và cậu không tệ, bây giờ cậu có thể cứu cha mẹ của Trương tổng mà không có một chút tổn hại gì, chẳng lẽ không được sao?”
Hai mắt của Trương Thu Hương sáng ngời!
Nhưng ánh mắt của cô ta nhanh chóng tối sầm lại.
Cuối cùng người quyết định là Triệu Đại Vĩ chứ không phải là cô ta.
Triệu Đại Vĩ nói: “E là không thể.”
Quả nhiên trên mặt của Trương Thu Hương phủ đầy vẻ mất mát.
Tô Chấn Nghiệp tức giận: “Triệu Đại Vĩ, cùng lắm thì cá chết lưới rách! Tao mà chết, cha mẹ của Trương Thu Hương cũng đừng mong sống sót!”
Ông ta gào to.
Giây tiếp theo, giống như ông ta sẽ hạ lệnh, bảo người giết chết cha mẹ của Trương Thu Hương.
Nhưng Triệu Đại Vĩ lại nói: “Nếu tôi là ông, tôi sẽ không làm như vậy.”
Anh thoải mái cười nói: “Nếu tôi là ông, tôi sẽ dùng cha mẹ của Trương Thu Hương để đối lấy sự khỏe mạnh của bản thân.”
“Nói thật, tội lỗi mà ông gây ra chưa đến mức phải tử hình. Nhưng nếu thân thể của ông suy sụp thì cả đời của ông toang rồi.”
“Còn nhớ vết thương ở trên lưng ông không?”
“Còn nhớ vừa nãy ông cởi quần áo của Trương tổng, nhưng bỗng nhiên lại cảm giác được sự bất lực không?”
Tô Chấn Nghiệp sửng sốt!
Chính xác.
Lúc nãy tuy ông ta chưa làm gì Trương Thu Hương, nhưng khi cởi quần áo của cô ta ra, ông ta phát hiện mình không có hứng thú với phương diện này.
Hơn nữa, ông ta không có cảm giác gì…
Thậm chí, ông ta còn không có phản ứng vốn có của một người đàn ông.
Suy nghĩ lại lời nói của Triệu Đại Vĩ, ông ta bỗng hiểu ra.
“Chẳng lẽ vết thương ở thắt lưng của tao…” Ông ta trợn trừng mắt.
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Không sai, ông đã không còn là đàn ông. Trừ khi tôi tự mình ra tay thì ông mới có thể cứu được.”
“Hơn nữa, nếu không chữa trị vết thương ở thắt lưng của ông cho tốt thì sẽ không sống được lâu đâu. Nhiều nhất là ba đến năm năm, ông sẽ chết.”
“Ông tự chọn đi.”
“Tôi không ép ông.”
Tô Chấn Nghiệp đứng ở một bên, hoàn toàn không thể nói gì.
Thật ra ông ta rất muốn nói, một người đàn ông là phải sống thật oanh liệt, sau đó cũng chết đi một cách oanh liệt.
Nhưng không may là ông ta không có cái cốt khí đó!
Do dự vài phút, rồi lại vài phút.
Cuối cùng, Tô Chấn Nghiệp nói: “Nếu tao thả cha mẹ của Trương Thu Hương ra, tao sẽ có kết cục gì…”
“Đơn giản lắm, tôi sẽ không truy cứu những chuyện cũ, nhưng chuyện ông muốn chiếm đoạt Trương tổng không thể bỏ qua như vậy.”
“Tự thú đi.”
“Ngồi mấy năm tù, phát triển trí nhớ, cũng không tệ mà.”
Triệu Đại Vĩ đối xử với Tô Chấn Nghiệp giống như với Hà Long Cường.
Ở bên ngoài trông có vẻ là một kết cục không tệ, nhưng thực tế là cái kết cục này có nguy hiểm rất lớn.
Nếu vận may tốt, mai này ra tù còn có thể làm người bình thường, nếu vận may kém một chút thì toi luôn rồi.
Quan trọng nhất là Triệu Đại Vĩ không chạm vào điện thoại của Tô Chấn Nghiệp, như thế đủ để khiến anh đứng ngoài cuộc, làm cho người ta không có lý do gì để nhắm vào anh.
Tô Chấn Nghiệp ngẫm nghĩ, cuối cùng ông ta vẫn chọn sống còn hơn là chết tử tế.
Nếu thật sự giết cha mẹ của Trương Thu Hương thì một chút đường sống ông ta cũng không có.
“Vết thương ở thắt lưng của tôi…” Ông ta hỏi.
“Sau khi ông tự thú, tôi sẽ khám cho ông, sau đó chữa khỏi vết thương ở thắt lưng.” Triệu Đại Vĩ đáp.
“Được!” Tô Chấn Nghiệp không còn cách nào, chỉ có thể nói: “Tôi cho người thả cha mẹ của Trương Thu Hương ra. Triệu Đại Vĩ, tôi nghe nói cậu rất uy tín, hy vọng cậu giữ lời hứa với tôi!”
“Tất nhiên, không thấy Hà Long Cường rời đi như thế nào sao?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
Hơn nữa, Tô Chấn Nghiệp và anh cũng không có mối thù sống chết. Nhưng Tô Chấn Nghiệp chắn đường của anh, đây là ông ta sai.
“Thả người!” Tô Chấn Nghiệp ra lệnh.
“Ông Tô, ông thật sự muốn làm chuyện này sao?” Thuộc hạ của ông ta không phục.
“Tao nói thả người!” Tô Chấn Nghiệp quát.
“Vâng!”
Trong lòng của thuộc hạ Tô Chấn Nghiệp hơi khó chịu, bởi vì vội đến vội đi, kết quả chính là uổng phí sức lực.
Tận mắt nhìn thấy video quay Tô Chấn Nghiệp thả người, Trương Thu Hương nhanh chóng gọi điện cho cha mẹ mình, sau khi xác nhận bọn họ an toàn mới thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng.
Tô Chấn Nghiệp hỏi: “Tôi đi được chưa?”
“Được rồi.”
Triệu Đại Vĩ không lo Tô Chấn Nghiệp sẽ đổi ý, dù sao anh vẫn còn nắm giữ mạng sống của ông ta.
Tô Chấn Nghiệp đi về trong hối tiếc.
Ông ta phát hiện sai lầm lớn nhất cả đời này chính là đối đầu với Triệu Đại Vĩ!
Chờ Tô Chấn Nghiệp rời đi, cha mẹ mình cũng an toàn, tâm trạng lo lắng của Trương Thu Hương lập tức thả lỏng.
Hu hu!
Trương Thu Hương không nhịn được ngồi ở bên giường, khóc nấc.
Triệu Đại Vĩ hỏi: “Không sao chứ Trương tổng, lúc nãy Tô Chấn Nghiệp…”
Xoạt!
Trương Thu Hương ôm Triệu Đại Vĩ, hai tay quàng lấy cổ của anh rồi tiếp tục khóc.
Lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện suy sụp như vậy.
May là cô ta không thật sự bị Tô Chấn Nghiệp xâm phạm.
Sau một lúc lâu, Trương Thu Hương mới ổn định được cảm xúc của mình.
Cô ta nói: “Triệu tổng, sao anh không muốn tôi. Thay vì để cho người khác được lợi, anh muốn tôi không tốt hơn sao?”
Trương Thu Hương không dùng quần áo che cơ thể nữa, để lộ ra da thịt trắng nõn.
Lúc này, dáng người hoàn mỹ của Trương Thu Hương phơi bày trước mặt anh.
Triệu Đại Vĩ thật sự bị thân hình của Trương Thu Hương làm cho kinh ngạc.
Anh cũng là người đàn ông bình thường, ánh mắt không nhịn được mà nhìn Trương Thu Hương thêm vài lần, thậm chí thể xác và tinh thần cũng có một chút phản ứng.
Trong nháy mắt, anh nghĩ giống như Tô Chấn Nghiệp, ném Trương Thu Hương lên nệm cao su rồi mạnh mẽ trừng phạt mỹ nữ này một phen.
Nhưng sau đó anh nhớ tới Hứa Thục Quân. Ở Khâu Dã, Hứa Thục Quân mới là người phụ nữ chân chính đối xử tốt với anh.
Triệu Đại Vĩ đặt quần áo bị Trương Thu Hương bỏ xuống vào tay cô ta.
Anh nói: “Tuy tôi rất muốn. Nói thật, buổi tối về nhà tôi có thể nằm mơ thấy tôi ở chung với cô. Nhưng tôi có lý do của bản thân, cho nên Trương tổng hãy kinh doanh khách sạn Vân Nam cho thật tốt.”
“Tô Chấn Nghiệp đã thất thế, tiếp theo chính là cuộc đối chọi giữa hai khách sạn của chúng ta.”
“Cô cũng nên cẩn thận, bởi vì khách sạn Long Hồ của chúng tôi sẽ lập tức có chính sách mới, đủ để khiến doanh thu của khách sạn tăng cao!”
Triệu Đại Vĩ cười nói: “Đến lúc đó, khách sạn Vân Nam của các cô cũng đừng nên hạ xuống quá nhiều.”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ mở cửa phòng, tiêu sái bước đi.