Mục lục
Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mở máy thu thanh với Phan Diễm Hồng, Triệu Đại Vĩ thử hỏi một vài vấn đề có liên quan đến Lưu Trường Thịnh.

Tuy trong lòng Phan Diễm Hồng có chút thích Triệu Đại Vĩ, nhưng cô ta vẫn giữ kín như bưng về Lưu Trường Thịnh.

“Vẫn khó để có thể mở lòng với tôi sao? Hay là chị không muốn tiết lộ chuyện của Lưu Trường Thịnh?”

Trong lòng Triệu Đại Vĩ thầm suy nghĩ vấn đề này.

Không lâu sau, anh đã biết đáp án:

Phan Diễm Hồng không muốn nói về Lưu Trường Thịnh, cũng không muốn nói Lưu Trường Thịnh không tốt.

Như thế, Triệu Đại Vĩ sẽ không thể biết được một ít bí mật của Lưu Trường Thịnh.

Nghĩ tới đây, anh không chần chừ nữa.

Anh đứng dậy nói: "Chị Phan, buổi tối ở khách sạn còn có tiệc chúc mừng, tôi về đây."

"Cậu muốn trở về khách sạn sao?"

"Chị đi chung không?" Triệu Đại Vĩ thử mời Phan Diễm Hồng đi đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.

Sau khi hơi do dự, Phan Diễm Hồng lắc đầu: "Không đi. Tiện thể, thay tôi nói với Lâm Tuyết Nhã một câu, tranh giành nhiều năm như thế, hôm nay Phan Diễm Hồng nhận thua!"

Nhận thua?

Phan Diễm Hồng là một người phụ nữ vô cùng cao ngạo, nhưng hôm nay lại nhận thua, có thể thấy được việc Lưu Trường Thịnh trực tiếp đuổi việc cô ta khiến tâm trạng cô ta bị đả kích.

"Thắng thua không phải nhất thời, đừng vội, nếu sau này chị còn muốn phân thắng thua, có rất nhiều cơ hồi." Triệu Đại Vĩ cười, vẫy tay: "Tạm biệt!"

"Đợi đã." Bỗng nhiên Phan Diễm Hồng nói.



"Còn việc gì sao?" Triệu Đại Vĩ vừa mới hỏi, miệng đã bị chặn lại.

Cảm nhận được sự ấm áp và ngọt ngào của đôi môi, sau đó Triệu Đại Vĩ ho khan nói: "Chị Phan, chị đang làm gì vậy?"

"Báo đáp cậu, cậu không cần nghĩ nhiều." Phan Diễm Hồng kiêu ngạo ưỡn dáng người, cười nói: "Tôi không thể để uổng công cậu giúp tôi nhiều lần như thế, cái này cứ xem như là một chút báo đáp của tôi đi, hy vọng cậu không chê."

Triệu Đại Vĩ: "..."

Là một người đàn ông, anh muốn tuyên bố là anh không hề chê một chút nào, thậm chí còn muốn nhiều hơn!

Đáng tiếc.

Phải giữ sự thần bí và kính sợ của người khác đối với anh, anh phải lạnh lùng một chút.

Ít nhất, bây giờ không thể để cho Phan Diễm Hồng biết, thật ra anh là một người thanh niên vô cũng bình thường, cũng thích phụ nữ!

Đặc biệt là phụ nữ có nhan sắc xinh đẹp!

Triệu Đại Vĩ thản nhiên phất tay: "Tạm biệt, nhớ chú ý an toàn, tôi sợ Lưu Trường Thịnh có thể sẽ ra tay với cô."

"Tôi sẽ chú ý."

Chờ Triệu Đại Vĩ rời đi, Phan Diễm Hồng trở về chỗ cũ, cảm giác vừa rồi, cô ta nghĩ thầm: "Đây là cảm giác của yêu sao?"

Phan Diễm Hồng cũng chẳng phải là cô gái trong trắng gì, nhưng lúc này, tuyệt đối là lần đầu tiên cô có tâm tư như vậy đối với một người đàn ông.

Sau khi Triệu Đại Vĩ đi ra ngoài, đảo mắt.

"Chết tiệt, suýt chút nữa là hình tượng cao lớn của mình đổ rồi!"

Nói xong, anh gọi điện thoại cho Ngụy Tử Phù.

Nếu buổi tối phải tổ chức tiệc chúc mừng, vậy thì thân là bà chủ thứ hai của khách sạn Trường Ca Thái Vi, tất nhiên Ngụy Tử Phù sẽ tới.

"Ăn mừng?"

Ngụy Tử Phù cười ngọt ngào: "Được!"

Chờ sau khi cúp điện thoại, Ngụy Tử Phù lẩm bẩm: "Làm xong việc nhanh như vậy, Đại Vĩ thật sự là người rất lợi hại, cho dù là khắp thủ đô, cũng có rất ít thanh niên có thể so sánh với Đại Vĩ!"

"Cô chủ, cô thích Triệu Đại Vĩ sao?" Phùng Giai ở bên cạnh cười hỏi.

"Không, bây giờ tôi còn đang chú ý tới sự nghiệp, tạm thời tôi sẽ không suy xét về chuyện tình cảm.”

"A, đàn ông tốt sẽ bị đoạt đi mất."



"Nếu thật sự là thích, chờ đạt được ước mơ, tôi sẽ đi cướp về!" Ngụy Tử Phù bình tĩnh nói.

Thế nhưng, nghĩ tới Triệu Đại Vĩ ở cùng với phụ nữ khác, trong lòng cô ấy ít nhiều vẫn cảm thấy ghen tuông.

...

Ở khách sạn Trường Ca Thái Vi!

Hôm nay ba đại lão tụ họp ở khách sạn.

Ba người ở trong một căn phòng nhỏ được chuẩn bị đặc biệt, tiến hành ăn mừng!

Thật ra Lâm Tuyết Nhã không vui, kế hoạch ban đầu của cô ấy là cùng Triệu Đại Vĩ ở thế giới dành cho hai người, vậy mà bây giờ kết quả Ngụy Tử Phù lại tới đây.

Ngụy Tử Phù đến đây thì không nói, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn làm lấn át sự rạng rỡ Lâm Tuyết Nhã.

Lâm Tuyết Nhã đã là một mỹ nhân vô cùng cao cấp, nhưng Ngụy Tử Phù còn đỉnh hơn!

Dáng người uyển chuyển, đường cong xinh đẹp, một mái tóc đen dài thẳng với chiếc khăn choàng, không những thanh thuần mà còn có một loại tôn quý của đại tiểu thư giàu có.

"Cạn ly!" Triệu Đại Vĩ dẫn đầu nâng chén, sau đó ba người cùng uống rượu một hơi cạn sạch.

"Chúc mừng khách sạn Trường Ca Thái Vi của chúng ta, doanh thu hàng ngày vượt qua trăm vạn!"

"Chúc mừng khách sạn của chúng ta, được chính phủ thành phố xem trọng, trở thành nơi thường xuyên tổ chức hội nghị!"

"Chúc mừng khách sạn của chúng ta, đánh bại khách sạn Thiên Duyệt, trở thành số một ở Phong Lâm!"

Ba người Triệu Đại Vĩ, Lâm Tuyết Nhã, Ngụy Tử Phù mỗi người nói một câu, đúng là hăng hái, khí phách!

Nói xong lời nói mang ý chí chiến đấu sục sôi, tiếp theo, ba người bắt đầu giải quyết vấn đề còn tồn tại trước mắt của khách sạn.

Ngụy Tử Phù hỏi Triệu Đại Vĩ: "Anh có tìm được cách đánh Lưu Trường Thịnh từ chỗ Phan Diễm Hồng không?"

Cô ấy nhắc nhở: "Anh tuyên chiến với khách sạn Thiên Duyệt, phải làm cho khách sạn Thiên Duyệt đóng cửa trong vòng một tháng. Muốn làm được điều này, anh phải xuống tay với Lưu Trường Thịnh mới được. Nếu không sẽ là con rết trăm chân, chết mà không ngã!"

Lâm Tuyết Nhã nhíu mày: "Triệu tổng, anh đi đối phó Phan Diễm Hồng sao?"

Triệu Đại Vĩ thở dài.

Cái này cũng đúng là bất đắc dĩ.

Anh nói: "Tuy rằng bây giờ Phan Diễm Hồng biết ơn tôi, nhưng vẫn không chịu tiết lộ tin tức gì gây bất lợi cho Lưu Trường Thịnh." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Thương Nhân Khương Chỉ
2. Vạn Vật Hấp Dẫn
3. Đêm Sương
4. Hoàng Thượng Bỏ Trốn
=====================================



Trong lòng Ngụy Tử Phù cùng Lâm Tuyết Nhã đều trầm xuống.

"Người phụ nữ này đạt đến trình độ này, vịt chết rồi còn cứng miệng! Không phải, là gà chết rồi còn cứng miệng!" Lâm Tuyết Nhã luôn luôn có thái độ thù địch với Phan Diễm Hồng.

Triệu Đại Vĩ ngăn cản tiếng mắng chửi của Lâm Tuyết Nhã, trầm tư nói: "Muốn một người phản bội ân nhân của người ta, nói dễ hơn làm. Mà nếu dễ dàng, người này cũng không đáng để tin tưởng, chẳng phải sao?"

Ngụy Tử Phù gật đầu: "Không sai, nhưng mà chúng ta không hoàn thành được mục tiêu thì sẽ mất mặt. Quan hệ của Phan Diễm Hồng với Lưu Trường Thịnh rất thân thiết, cũng chỉ có cô ta mới nói được bí mật sâu thẳm của Lưu Trường Thịnh!"

Nói đến đây, không khí có hơi nặng nề mà đóng băng.

Đột nhiên Triệu Đại Vĩ nói: "Có lẽ chúng ta có thể xuống tay với ân tình giữa hai người!"

"Phan Diễm Hồng biết ơn Lưu Trường Thịnh ở mức độ rất lớn, là bởi vì Lưu Trường Thịnh từng cứu cô ấy một mạng."

"Nhưng nói thật là tôi cảm thấy chuyện đó, hơi lộ ra một chút kỳ hoặc."

"Tử Phù, tin tức của cô nhanh nhẹn, hay là cô nghe ngóng một chút, xem có nghe được lúc ấy Phan Diễm Hồng bị người đần độn nào khiêu khích không. Xem cái người đần độn kia có quan hệ với Lưu Trường Thịnh hay không."

"Được." Ngụy Tử Phù đồng ý.

Nghe ngóng tin tức, đối với cô ấy mà nói, không tính là việc khó!

Triệu Đại Vĩ lại nói với Lâm Tuyết Nhã: "Tuyết Nhã, cô cũng có việc phải làm. Sau đó, cô lập tức tung ra tin tức khách sạn Thiên Duyệt đuổi Phan Diễm Hồng, chúng ta phải khiến khách sạn Thiên Duyệt hoảng sợ!"

Mắt Lâm Tuyết Nhã sáng ngời!

Ý kiến hay!

Cũng đủ tổn thất!

Chuyện hại người lợi ta, Lâm Tuyết Nhã vẫn rất thích làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK