So với thực lực của Đại Hạ và Đại Viêm, mới một mùa đông trôi qua thôi mà dân số của bọn họ đã chết mất một phần mười!
Vương triều Đại Nguyệt thì càng nghiêm trọng hơn, tổng dân số của bọn họ chỉ có hơn bốn nghìn vạn người, ấy vậy mà chết mất tám trăm vạn người tương đương với hai mươi phần trăm dân số, đúng là quá đáng sợ!” Hơn nữa, đây mới chỉ là thống kê ban đầu thôi!
Còn rất nhiều những vùng núi sâu xa còn chưa thống kê, thế nên chắc chắn số lượng người chết sẽ nhiều hơn nữa!
“Đúng là quá đáng sợ, ấy vậy mà lại có nhiều người chết như vậy!"
Nữ đế nghĩ lại mà thấy rùng mình: “Nếu Đại Võ chúng ta không chuẩn bị đầy đủ thì có thể số lượng người tử vong cũng đạt đến mức kinh người hai nghìn vạn rồi, tới khi ấy chắc chắn đất nước chúng ta sẽ hoang tàn, dân chúng lầm than”
“Bệ hạ nói phải!” Bách quan đồng thanh nói.
“Lâm ái khanh, may mà có ngươi!"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nữ đế kích động nói: “Nếu không có ngươi nhắc nhở chuẩn bị từ trước thì chắc chắn chúng ta sẽ không thể vượt qua thiên tai một cách bình an như thết Có thể nói, gần như chỉ dựa vào sức của một mình ngươi đã cứu được hai nghìn vạn
dân, cứu được Đại Võ! Trãm thay mặt dân chúng cảm ơn ngươi!"
“Bệ hạ, thân là thừa tướng của Đại Võ, đây là chức trách vốn có của thần!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói.
“Ái khanh, ngươi lại lập công lao to lớn cho triều đình ta! Công lao của ngươi dù có thưởng thế nào cũng không hết, thôi thì thưởng tước vị, phong là thế tập Trung Dũng vương!” Nữ đế lớn giọng nói.
Lần này, bách quan không phản ứng gì cả.
Một là công lao của Lâm Bắc Phàm đúng thật là rất lớn, tương đương với việc hẳn đã cứu hai nghìn vạn dân, giúp Đại Võ thoát khỏi tình cảnh khốn cùng, bảo vệ được sự vững chãi, giúp đất nước vượt lên đầu các nước chư hầu khác.
Hai là Lâm Bắc Phàm đã ngồi lên đầu bọn họ từ lâu rồi.
Hắn là thừa tướng, lại còn là đại nguyên soái của binh mã cả nước, thế tập Trung Dũng Công, một cái thân phận của hắn thôi cũng đủ để đè bẹp bọn họ rồi.
Giờ thêm một tước vị nữa thì cũng chẳng khác gì.
Không thể không nói, khả năng thích ứng của bách quan vô cùng mạnh, bọn họ đã bị “ngược” đến mức tê dại rồi.
“Tạ bệ hạ ban ơn!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Nữ đế hớn hở bảo: “Ái khanh, hy vọng ngươi tiếp tục cống hiến và phát huy tài năng của mình, giúp đỡ triều đình, giúp đỡ Đại Võ! Trẫm còn phải nghỉ ngơi vài ngày nữa, các vị ái khanh nếu có chuyện gì thì tới tìm Lâm ái khanh nhé, hắn sẽ là người quyết định!"
“Bệ hạ, bệ hạ vẫn chưa khỏi bệnh sao? Sao vẫn cần phải nghỉ ngơi vậy?” Lâm Bắc Phàm hoang mang. truyện ngôn tình
Sắc mặt nữ đế lộ vẻ không được tự nhiên, ánh mắt nàng lóe sáng.
Bệnh của nàng đã khỏi rồi, song nghỉ ngơi một lúc thì thích một lúc, nghỉ ngơi mãi thì thích mãi mà.
Hơn một tháng nay cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái!
Bởi đã có người lo lắng giúp nàng, giúp nàng xử lí chuyện đất nước, nàng không cần phải đấu đá, không cần phải ngày đêm lao lực. Nàng thấy người mình nhẹ nhõm thoải mái, không bị trói buộc gì hết!
Dấu sao thì hiện giờ cũng không có chuyện gì lớn, thế nên nàng định sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa!
Nữ đế giả bộ họ một tiếng, nàng nói: “Ái khanh, mặc dù bệnh của trãm đã khỏi, song long thể vẫn suy nhược, không thể lo việc đất nước! Thế nên chỉ đành tiếp tục làm phiền ái khanh thôi
Lâm Bắc Phàm thầm chửi thề trong lòng!
Bệ hạ đã nghỉ ngơi hơn một tháng rồi đấy, bệnh đã sớm khỏi rồi, bệ hạ nên dậy mà làm việc đi chứ! Bệ hạ không thể coi thần như trâu như ngựa mà sai bảo được!
Thần cũng cần nghỉ ngơi mà! Lâm Bắc Phàm lên tiếng khuyên bảo: “Bệ hạ..."
Nữ đế phất tay: “Ái khanh, có ngươi ở đây là trẫm vô cùng yên tâm! Được rồi, trầm thấy không thoải mái, phải về nghỉ ngơi đây! Các ngươi có chuyện gì thì cứ tới tìm Lâm ái khanh, bãi triều!"
Lâm Bắc Phàm: "...
Nữ đế nói xong thì lập tức chuồn, không thèm quan tâm đến ánh mắt ai oán của Lâm Bắc Phàm.
Thế là Lâm Bắc Phàm không thể không tiếp tục làm việc vất vả.
Nhìn số tấu chương chất thành đống trước mắt, sắc mặt hắn cứng đờ, thấy lòng mình lạnh như thời tiết ngoài trời vậy!
Nữ đế thì quay về tẩm cung tiếp tục giả bộ ốm để nghỉ ngơi, đúng là quá thoải mái!
Thiên tai đã qua, tiếp theo đó sẽ đến màn khôi phục sản xuất để đất nước được vận hành một cách bình thường.
Mặc dù trong đợt thiên tai lần này, Đại Võ tổn thất nghiêm trọng, thiệt hại của dân chúng cũng không nhỏ song may mà con người vẫn được bảo vệ chu toàn.
Chỉ cần còn người là rất nhiều vấn đề không còn là vấn đề nữa.
Rất nhiều cửa hàng đã bắt đầu mở cửa kinh doanh, nhiều công xưởng cũng mở cửa làm việc, bóng người lao động trên ruộng đồng cũng nhiều hơn, các con phố cũng trở nên nhộn nhịp. Mặc dù cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn nhưng cố gắng một chút là được.
Để mà so sánh thì các quốc gia khác cũng không được may mắn như vậy. Phải biết rằng, trong đợt thiên tai lần này, nước nào cũng tổn thất mất hơn một phần mười dân số.
Hơn nữa phần lớn những người chết đều là dân chúng khá nghèo khó, mà những người này là sức lao động chủ yếu trong việc sản xuất của đất nước. Ngoài ra ruộng đồng cũng cần họ, kinh doanh cũng cần họ, bảo vệ đất nước cũng cần họ.
Danh Sách Chương: