Nữ đế nghe xong thì vô cùng cạn lời: “Thì ra là một hiểu lầm! Vân Thanh hoàng thúc, khi đó ngươi quá kích động rồi, chưa hỏi rõ ràng đã động thủ! May. mà bên cạnh Lâm ái khanh có Tông Sư bảo vệ, nếu không đã xảy ra chuyện rồi, trẫm không thể tha cho ngươi được rồi!"
“Phải phải phải, vi thần quả thực đã quá kích động cho nên đã phải trả giá!” Vân Thanh quận vương sờ vết thương trên mặt, nhăn mặt đau đớn.
Quả nhiên Tông Sư ra tay không giống với người thường, đến bây giờ vẫn còn đau.
“Nhưng trẫm cũng hiểu tâm trạng của ngươi! Nếu khuê nữ nhà ta đột nhiên bị người khác làm mất đi sự trong trắng, ta cũng sẽ không thể bình tĩnh!"
“Bệ hạ thánh minh!” Vân Thanh quận vương chắp tay nói.
“Nhưng nếu người này là Lâm ái khanh, vậy thì không giống nữa rồi!"
Nữ đế cười không khép được miệng: “Hai người bọn họ trai chưa vợ gái chưa chồng, một người làm thừa tướng kiêm đại nguyên soái binh mã, còn người kia là quận chúa mà trẫm yêu thích nhất, môn đăng hộ đối, quan hệ cũng rất tốt, vô cùng xứng đôi vừa la!"
Vân Thanh quận vương ngẩn ra: “Bệ hạ, ý của người là gì?"
“Vân Thanh hoàng thúc, ý của trẫm không phải rất rõ ràng sao?"
Nữ đế gõ lên bàn: “Ý của trẫm chính là để cho hai người trẻ bọn họ tiếp tục phát triển! Trẫm đã sớm nhận ra rồi, trái tim của Vân Oanh đã sớm treo trên người Lâm ái khanh rồi, không thể chứa thêm người khác, cho nên chỉ bằng thành toàn cho chuyện tốt này, để nàng có được hạnh phúc của riêng mình!"
“Năng lực của Lâm ái khanh tài hoa, xuất chúng có thể so sánh với tiên trên trời, nhưng tâm tính không ổn định, khiến trẫm khá là đau đầu! Nếu thành gia lập nghiệp có thể sẽ nhanh chóng trở nên chín chắn, càng tận tâm tận lực báo ân triều đình, làm việc cho trẫm!"
“Còn có hoàng thúc ngươi... Nếu việc này thành sự thật, ngươi có thể nhận được một người con rể xuất chúng nhất thiên hạ! Hoàng thúc, người con rể giống như Lâm ái khanh có thắp đèn đi tìm cũng rất khó mà tìm thấy, ngươi nói có phải không?”
“Đây quả thực là chuyện tốt vô cùng! Trãm càng nghĩ càng cảm thấy khả thị, ha hai"
Vân Thanh quận vương hoàn toàn sững sờ luôn rồi!
Vốn dĩ hắn ta định chia cắt hai người họ, kết quả bệ hạ lại muốn thành toàn cho hai người họ?
Vân Thanh quận vương hoảng hốt nói: “Bệ hạ, tuyệt đối không thể!"
Nữ đế cau mày: “Vì sao không thể?"
“Bệ hạ, Lâm thừa tướng và Vân Oanh chắc chắn không xứng đôi!"
Nữ đế càng cau mày hơn: “Sao mà không xứng? Bọn họ bất kể là thân phận tuổi tác, những phương diện khác cũng đều vô cùng xứng đôi, tìm khắp cả Đại Võ này cũng không thể tìm thấy người nào xứng đôi hơn hai người bọn họ đâu!"
Vân Thanh quận vương toát mồ hôi: “Bệ hạ, chuyện này..."
Nữ đế nói: “Hoàng thúc, có gì cứ nói thẳng, đứng có mà ấp a ấp úng!"
“Bệ hạ, là như thế này!"
Vân Thanh quận vương chắp tay nói: “Lâm Bắc Phàm quả thật là rể tốt khó mà có được! Nhưng hắn thân là thừa tướng đương triều kiêm nguyên soái binh mã, vi thần là quận vương đương triều, đều là trọng thần của triều đình! Nếu hai nhà kết hợp, quyền lực quá lớn, sẽ phạm vào cấm ky, xin bệ hạ hãy suy nghĩ
Nữ đế khẽ cười lắc đầu: “Đây có là cái gì? Trâm đã không bận tâm thì ngươi sợ cái gì? Tuy trọng thần của triều đình nên là điều kiêng ky, nhưng đổi cách nhìn khác mà xem, đây cũng được coi là thân càng thêm thân rồi! Đến lúc đó, có tầng quan hệ này thì quan hệ giữa Lâm ái khanh và trẫm tất nhiên sẽ càng thêm thân thiết, hắn cũng sẽ không cả ngày muốn chạy trốn nữa!"
Vân Thanh quận vương: “A?”
“Khụ khụ, vừa nãy nói sai rồi, hoàng thúc không cần để ý!” Nữ đế che giấu một chút.
“Nhưng bệ hạ, công lao của Lâm Bắc Phàm quá to lớn, công cao chấn chủ, vi thần thật sự sợ sau này..."
Nữ đế không để ý đến mà phất tay: “Những chuyện này cũng không cần lo lắng! Lòng trung thành của Lâm ái khanh là điều không cần phải nghỉ ngờ gì cả, cả văn võ trong triều đều sẽ phản, chỉ có duy nhất hắn sẽ không!"
"Nhưng bệ hạ, Lâm Bắc Phàm người này... Người này hắn vẫn..."
Nữ đế truy hỏi: “Hắn làm sao?”
“Hắn..."
Vân Thanh quận vương cắn răng nói: “Hắn là người vô cùng tham lam! Vi thần lo lắng sau này sẽ xảy ra chuyện, tiểu nữ sẽ chịu liên lụy!"
Nữ đế lại lắc đầu cười: “Hoàng thúc, không phải chỉ là tham một chút tiền thôi sao? Văn võ khắp triều ai mà chưa từng tham? Loại chuyện này không có biện pháp cắt đứt, nhắm một mắt mở một mắt là sẽ qua thôi! Chỉ cần hắn tận tâm tận lực làm việc cho triều đình, mưu cầu phúc lợi cho bách tính, dốc sức cho đất nước thì trẫm có thể giữ lại hắn!"
“Bệ hạ, hắn không phải chỉ tham một ít tiền mà là rất nhiều tiền!"
Mắt thấy nữ đế vẫn thờ ơ như vậy, Vân Thanh quận vương cắn răng nói: “Bệ hạ, theo vi thần được biết, tính tổng số vàng bạc châu báu mà Lâm Bắc Phàm đã tham ô trong mấy năm gần đây có thể còn nhiều hơn cả quốc khố!” Nhưng Vân Thanh quận vương lại sững người ra một lần nữa.
Bởi vì nữ đế vẫn bình thản như vậy, giống như đang nghe thấy một chuyện bình thường, vẫy tay nói: “Những chuyện này, trầm đã sớm biết rồi, không cần để ý"
Lần này Vân Thanh quận vương thật sự rất kinh ngạc!
Thì ra những chuyện này nữ đế đã sớm biết rõ rồi!
Còn cho người...
Không cần để ý? Mẹ kiếp!
Sao có thể không để ý đến những chuyện này chứ? . Truyện Việt Nam
Tham ô mấy trăm vạn lượng thì cũng thôi đi, nhưng tiền tài mà hắn tham ô đã gần bằng quốc khố rồi! Làm lung lay gốc rễ của quốc gia, ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, để lại hậu quả nghiêm trọng! Không diệt cửu tộc là không đủ để khiến cho dân chúng bớt phẫn nộ!
Danh Sách Chương: