Lâm Bắc Phàm nói rất khéo, song với một người đã làm quan cả đời như Diêu Chính mà nói thì câu nói này của hắn chẳng khác gì đã nhóm cho sinh mệnh thứ hai của hắn ta cháy rực!
Trong lòng Diêu Chính cảm động vô cùng, hàng ngàn hàng vạn lời nói chực trào ra nơi đầu trái tim hắn †a, song hẳn ta lại chẳng biết nói gì!
Hắn ta chỉ đành chắp tay, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Đạ tạ... tế tửu đại nhân!”
“Không cần khách khí, ta nên cảm ơn ngươi mới đúng! Cơ mà ta làm chuyện tốt cũng phải có điều kiện!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ngươi xem, ta đã cho ngươi thăng quan phát tài, ngươi có nên... ấy ấy?”
Diêu Chính sững người!
Cái tên này!
Ấy ấy?
Ý là định ăn chặn hắn ta nữa hả?
Tế tửu đại nhân lại ăn chặn một kẻ đã từng làm ngôn quan như hắn ta!
“Tế tửu đại nhân, ngươi không thể tham lam như vậy, nhà lão phu đã chẳng còn một cắc lẻ nào nữa rồi!”
“Ai bảo ta tham lam? Ta đã lục soát nhà ngươi một lượt rồi, nhà ngươi có bao nhiêu tiền chẳng lẽ ta lại không biết chắc? Ý ta là ngươi cứ đút lót cho ta đi đã rồi ta sẽ từ chối!” Lâm Bắc Phàm nói.
Diêu Chính: “Đậu mái”
Hắn ta đút lót rồi Lâm Bắc Phàm từ chối?
Ta thì sai lè lè, còn ngươi vẫn trong sạch chứ gì?
Ngươi cố tình trêu ngươi ta đấy hả?
“Ngươi xem, ta giúp ngươi một chuyện lớn thế kia mà ngươi cũng không cho ta sảng khoái được sao?” Lâm Bắc Phàm bất mãn nói.
Diêu Chính: “Đậu mái”
Sảng khoái cái con khỉ!
Rõ ràng là ngươi muốn tìm kiếm niềm vui trên nỗi đau khổ của ta thì có!
Phải biết rằng cả đời làm quan này của hắn ta luôn chính trực!
Đừng nói đến việc đút lót kẻ khác, ngay đến cả việc có chấp nhận đút lót hay không hắn ta cũng chưa từng làm!
Hản ta vẫn luôn lấy đó làm niềm tự hào!
Vậy mà hiện giờ Lâm Bắc Phàm lại bảo hắn ta đi đút lót, còn hắn thì từ chối...
Thế chẳng phải là giãm đạp lên tôn nghiêm của hắn †a ư?
'Tên này không còn là người nữa rồi! Sao hẳn có thể nghĩ ra một chiêu ác độc như vậy được?
“Diêu đại nhân, có được hay không? Được hay không ngươi cũng nói một câu cho ta biết, nếu không được thì ta đi đổi người khác! Nói gì thì nói, tỉ nghiệp Quốc Tử Giám cũng là một chức quan chính lục phẩm, nhiều người tranh giành lắm đấy nhé!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Khoan đã, cho lão phu chút thời gian suy nghĩ! Một chút thôi là được..."
Trong lòng Diêu Chính đang vô cùng xoắn xuýt, vẻ mặt nặng nề u ám hẳn đi.
Rốt cuộc có nên làm hay không đây?
Nếu không làm thì chỉ có thể nói tạm biệt với chức tỉ nghiệp! Về sau hắn ta sẽ chẳng còn cơ hội bước chân lên con đường làm quan nữa, không thể thực hiện hoài bảo. cả đời này của mình!
Nếu như làm, hắn ta sẽ vi phạm nguyên tắc và tín ngưỡng cả đời này của mình mất!
Như thế thì liệu hắn ta có còn là hắn ta nữa hay không?
Sự lựa chọn này quả thực làm khó hắn ta vô cùng!
Lâm Bắc Phàm vẫn uống rượu một cách vui vẻ, hắn đang thưởng thức những sự thay đổi trên gương mặt của Diêu Chính.
Cuối cùng, Diêu Chính hạ quyết tâm.
Hản ta bước tới bên cạnh tủ sách, dáng đi có hơi nghiêng ngả, đoạn lấy ra một cái hộp khá dài và tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ đau khổ tột cùng: “Tế tửu đại nhân, đây là tranh chữ của một đại sư mà lão phu cất giữ như bảo bối, hiện giờ lão phu tặng cho. ngươi! Chức ti nghiệp Quốc Tử Giám... lão phu xin nhờ ngươi vậy!”
Nói xong câu ấy, cả người Diêu Chính như thể mất đi hết sức lực!
Cuối cùng hắn ta vẫn trở thành... người mà bản thân ghét nhất!
Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với ta như vậy?
Cả người trước mắt này nữa, ngươi đúng là một tên ác ma.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy đắc ý, hắn nói: “Diêu đại nhân, ngươi xem, hiện giờ ngươi rất biết “co giãn” rồi đấy. Chỉ cần nắm được chức quan, chỉ cần vẫn thực hiện được hoài bãi, lý tưởng của mình thì chút hy sinh nho nhỏ này có là gì? Nếu rơi vào tay của tham quan thì ngươi có hối hận thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng!”
“Ngươi hãy nhớ...” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ý vị sâu xa: “Đừng nhường thứ mà mình yêu thích nhất cho người mà mình ghét nhất! Bởi lẽ người ta sẽ chà đạp và không trân trọng nói”
Nghe vậy, Diêu Chính lập tức bừng tỉnh, khôi phục lai phần lớn sức sống.
Mẹ nó câu nói này có lý quá đi mất!
Đừng nhường thứ mà mình yêu thích nhất cho người mà mình ghét nhất!
Bởi lẽ người ta sẽ chà đạp và không trân trọng nó! Vậy nên dẫu có làm chút chuyện trái với lương tâm, dẫu phải hy sinh một chút thì cũng hoàn toàn xứng đáng!
“Đa tạ đại nhân chỉ bảo, hạ quan đã biết!” Diêu Chính chắp tay.
Lâm Bắc Phàm liếc nhìn tranh chữ, đoạn bảo: “Thứ này chẳng đáng bao nhiêu tiền, ngươi cầm về đi, đợi tin tốt từ ta”
“Đa tạ tế tửu đại nhân!” Diêu Chính cảm ơn một cách thành khẩn. Uống rượu xong, Lâm Bắc Phàm bèn trở về.
Buổi tảo triều ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm bẩm báo.
Danh Sách Chương: