Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu Soái, thế mà cũng không hiểu sao?"

Đại Lực cười khà khà: “Ta nói cho ngươi biết, chỉ mỗi lớn lên đẹp trai cũng không được, con gái bây giờ ấy hả, đều thích đàn ông xấu xa! Người giống như công tử nhà ta chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó! Có câu, nam nhân không xấu xa thì nữ nhân không yêu mà, chính là đạo lý này đấy, ha hal"

“A di đà phật! Tuy tiểu tăng là người xuất gia nhưng cũng cảm thấy lời này có lý!" Tiểu hòa thượng nói với vẻ nghiêm túc. Quách Thiếu Soái lập tức không hiểu: “Nhưng bình thường ta cũng rất xấu xa

mà, đi đường sẽ nhìn người đẹp thêm vài cái, còn trêu chọc vài câu!"

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu Soái, ngươi làm thế không phải xấu xa mà là đê tiện!"

Quách Thiếu Soái:

“Nữ nhân đều thích nam nhân xấu xa nhưng cũng không phải nam nhân lớn lên xấu! Nam nhân lớn lên đẹp trai trêu ghẹo mới thật sự gọi là trêu ghẹo! Nhưng người lớn lên xấu, ví dụ giống như ngươi ấy, đơn giản chính là giở trò lưu manh"


Quách Thiếu Soái: “Phụt!"

“Đúng đúng đúng! Trước đây ta cũng nhìn thấy Quách thiếu Soái muốn đi làm quen với một tiểu thư, kết quả bị ngươi ta chửi một câu lưu manh!” Đại Lực vỗ đùi một cái, bật cười ha ha.

“A di đà phật! Khi ấy tiểu tăng cũng nhìn thấy!” Tiểu hòa thượng nói với vẻ đường hoàng.

Quách Thiếu Soái thẹn quá hóa giận: “Hai người các ngươi ngậm miệng lại cho tai"

Mọi người lại cười ầm lên. Nói rồi lại nói, mọi người nói đến thời tiết bên ngoài.

“Ta cảm thấy mùa đông năm nay hình như lạnh hơn năm ngoái! Tâm này năm ngoái ta chỉ cần mặc một cái áo bông là đã ấm rồi! Nhưng bây giờ lại cảm thấy không đủ, lạnh muốn chết mất!"

“Còn không phải sao, bây giờ bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi rồi, sớm hơn trước kia nửa tháng lận!” Đại Lực vừa ngồi bên bếp lửa sưởi ấm tay vừa nói: “Ta nói, mấy thương nhân vào Nam ra Bắc đó đều biết kinh thành chúng ta cũng coi như tốt, tuy rằng có tuyết rơi nhưng không có gió, cũng không âm hàn đến vậy! Nhưng bên ngoài kinh thành thì gió thổi vù vù, khiến người lạnh cóng như chó!"

“A di đà phật, hy vọng Phật Tổ che chở để mọi người vượt qua mùa đông khắc nghiệt!” Tiểu hòa thượng mang vẻ mặt từ bi.

Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, dường như liếc mắt cái đã nhìn thấu hư không, sau đó thở dài một tiếng, đứng dậy rời đi.

“Công tử, ngươi đi đâu vậy?” Quách Thiếu Soái hỏi.

Lâm Bắc Phàm thở dài rồi đáp: “Thời tiết lạnh sẽ có người chết, ta trở về chuẩn bị một chút.

Vào buổi tảo triều hôm sau, Lâm Bắc Phàm dâng một bản tấu chương lên. “Khởi bẩm bệ hạ, mùa đông năm nay đã tới, tuyết rơi sớm, trời lạnh mặt đất


đóng băng, thời tiết vô cùng khác thường! Chúng ta chắc hẳn nên chuẩn bị từ sớm, phòng ngừa cực có khả năng sẽ xuất hiện thảm họa băng tuyết!"

Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói chí phải! Trãm cũng cảm giác được mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường vài phần! Xét từ tấu chương ở khắp các nơi dâng lên thì những nơi khác vô cùng lạnh giá, đã ảnh hưởng đến lao động và đời sống của nhân dân! Ái khanh, ngươi có kiến nghị gì cứ nói ra cho mọi người cùng nghe?” Lâm Bắc Phàm lập tức đáp: “Kiến nghị của vị thần là xây dựng chỗ lánh nạn ở các nơi, tập trung cung cấp thiết bị sưởi ấm để mọi người vượt qua mùa đông khắc nghiệt!"

“Thừa tướng đại nhân, hành động này quá mức điều động binh lực rồi thì phải?"

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm nhíu mày nói: “Địa phương nào cũng phải xây chỗ lánh nạn, còn phải tập trung cung cấp thiết bị giữ ấm sẽ tốn rất nhiều nhân lực và vật lực! Mùa đông năm nay quả thật rất lạnh nhưng theo quan điểm của vi thần, chịu đựng một chút là có thể qua, năm ngoái mọi người cũng như thế cả!” Lâm Bắc Phàm hơi lắc đầu: “Cũng không điều động binh lực gì cả mà chuyện này vô cùng cần thiết! Phải biết rằng, thời tiết lạnh sẽ có người chết, số người chết cóng vào mùa đông hàng năm cũng không ít! Nếu gặp phải thảm họa băng tuyết mấy chục năm mới gặp một lần vậy thương vong sẽ lên đến mấy trăm vạn, thậm. chí là nghìn vạn!"

“Năm nay Đại Võ chúng ta mới thực hiện thống nhất, dân sinh ở các nơi còn khó khăn, bây giờ mới khôi phục sản xuất cần rất nhiều nhân khẩu, nếu mùa đông này không vượt qua được, có rất nhiều người dân chết sẽ làm dao động nền móng của triều tai"

Nữ đế hơi gật đầu, nàng vô cùng đồng ý với lời của Lâm Bắc Phàm.

Bây giờ Đại Võ vừa mới thống nhất, dân chúng vừa mới được trải qua cuộc sống tốt, thật sự không thể chịu khổ thêm nữa.

Cho nên nhất định phải phòng ngừa tai họa chưa xảy ra, chắc hẳn nên chuẩn bị một chút.


Lúc này, Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Vi thần quan sát tỉnh tượng buổi đêm, lần này có khả năng chúng ta sẽ gặp thảm họa băng tuyết lớn trăm năm mới gặp một lần!"

Sắc mặt của nữ đế thay đổi, sắc mặt của các quan cũng thay đổi!

Thảm họa băng tuyết trăm năm khó gặp một lần!

Thế này cũng khủng khiếp quá rồi! Căn cứ theo ghi chép trong lịch sử, mỗi một thảm họa băng tuyết trăm năm mới gặp một lần đều sẽ mang tới hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!

Số người chết cóng lên đến nghìn vạn, thậm chí là mấy nghìn vạn!

Người chết thật sự quá nhiều!

Quốc lực cũng vì thế mà suy yếu! Quốc gia cũng vì vậy mà rung chuyển Còn có rất nhiều nước nhỏ không chống đỡ nổi, trực tiếp diệt vong!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK