“Lần này lão phu trở về một là bởi lão phu cũng già rồi, người già thường nhớ nhung cố hương, hi vọng được lá rụng về cội! Hai là bởi lão phu muốn chứng kiến Đại Võ hưng thịnh, trong lòng lão phu cũng được an ủi! Hi vọng tấm thân tàn này có thể báo đáp triều đình, mong thừa tướng đại nhân cho thảo dân một cơ hội!” Lão giả chắp tay, thành khẩn nói.
Diêu Chính ngồi bên cạnh bảo: “Thừa tướng đại nhân, thầy ta vẫn luôn trung thành với Đại Võ, năng lực lại xuất chúng, chỉ thiếu một Bá Nhạc! Hi vọng đại nhân cho hắn ta một cơ hội!"
Lâm Bắc Phàm gật đầu m lòng của lão tiên sinh và năng lực chấp chính của ngươi ta cũng nhìn thấy rồi, đúng thực là một người tài! Ta sẽ tiến cử ngươi vào triều đình làm quan, để ngươi phát huy bản thân!” Lão giả phất tay: “Vào triều làm quan thì thôi, năm ấy lão phu đã từ chức, cũng coi như là một người thất bại! Hiện giờ mọi người trong triều đều giỏi giang, còn lão phu thì đã già nên không đấu được với bọn họ đâu, thế nên ta vào làm quan cũng chẳng có ý nghĩa gì, đã thế còn buồn bực hại thân thể!"
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Thế lão tiên sinh có ý gì."
Lão già mỉm cười: “Lão phu phiêu du nhiều năm, kiến thức rộng mở, song lại phát hiện bản thân mình nhỏ bé vô cùng! Tới nay cũng chẳng biết còn sống được bao lâu, thế nên lão phu chỉ muốn truyền đạt lại những gì mình học được cho mọi người đều biết, được mở rộng tầm mắt! Như vậy thì lão phu cũng yên tâm!"
“Lão tiên sinh thật cao cả!” Lâm Bắc Phàm bội phục. Lão giả vội xua tay: “Thừa tướng đại nhân quá khen rồi, lão phu không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm hỏi: “Lão tiên sinh, mấy năm nay ngươi đã học được những gì, có thể kể cho ta nghe không?”
“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của lão phu!” Lão giả thở dài, nói: nay, lão phu đã học được rất nhiều thứ! Những thứ này không hề giống với những gì chúng ta học trong sách! Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường! Trong đó có một vài kiến thức cực kỳ phản đạo nhưng lại là sự thực! Nếu lão phu không tận mắt trông thấy thì cũng không dám tin đâu!"
“Mời tiên sinh nói, ta xin được rửa tai lắng nghe!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói. “Được, lão phu kể ngay đây! Nếu kể không hay thì mong thừa tướng đại nhân lượng thứ!"
Sắc mặt lão giả trở nên nghiêm túc: “Thừa tướng đại nhân, ngươi có biết không, thực ra thế giới này hình cầu!"
Lâm Bắc Phàm: “Phụt!"
Lâm Bắc Phàm đã nghĩ đến rất nhiều khả năng!
Hắn nghĩ đối phương sẽ kể phong tục tập quán khác lạ ở vùng đất nào đó, nghĩ đối phương sẽ kể những động vật thực vật thần kì, nghĩ hắn ta sẽ kể những hiện tượng tự nhiên kỳ bí...
Song chẳng ngờ hắn ta mở miệng ra là phán thế giới này hình cầu! Đây mà là lời một người đọc sách nói ra được hả?
Đó là khoa học, là chuyện mà các nhà khoa học đã nghiên cứu chứ không phải một người đọc sách như ngươi nghiên cứu!
Thế nên Lâm Bắc Phàm bỗng thấy sụp đổ!
Song để mà so sánh thì hắn vẫn còn bình tĩnh chán, dẫu sao thì hắn vẫn là một người được tiếp nhận chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa xã hội chân chính. Mặc: dù xuyên không, lại còn thêm cả hệ thống, song hắn vẫn rất tin vào khoa học!
Song Diêu Chính ngồi bên cạnh thì không thể bình tĩnh nổi: “Thầy ơi, ngươi nói thế giới hình cầu... Sao có thể chứ? Mọi người luôn nói với chúng ta rằng trời tròn đất vuông! Thế nên thế giới này phải là vuông mới đúng chứ!"
Lão già La Quang Hải lắc đầu, hắn ta cười nhạt: “Tử Chính, quan điểm của ngươi chính là quan điểm mà mọi người thường tin theo! Từ lúc ta đọc sách đến nay tiên sinh đã nói rằng trời tròn đất vuông! Kết luận này hoàn toàn đến từ cổ nhân! Thế nhưng ngươi có từng nghĩ có thể những người đó cũng sai hay không?”
Diêu Chính lập tức nói: “Sao họ lại sai được chứ..."
“Tại sao họ không thể sai?"
Lão giả vuốt râu: “Về bản chất bọn họ là người, cũng chỉ được học hơn người thường một chút, hiểu hơn người thường một chút nên mới được giáo hóa chúng sinh, được chúng ta tôn trọng! Thế nhưng chỉ cần là người thì đều sẽ có lỗi sai!
Bọn họ nói trời tròn đất vuông, thế chứng cứ đâu?”
"Chuyện này...” Diêu Chính chau mày, hình như hắn ta không nghĩ ra chứng cứ.
“Đấy ngươi xem, thực ra bọn họ không hề có chứng cứ để chứng minh cho quan điểm của mình! Thế nhưng mọi người đều tin vào phán đoán của họ, coi họ là chân lý, thế nên cứ lưu truyền mãi, tam sao thất bản, mọi người đều tưởng là
thật!” Lão giả nói, ánh mắt của hắn ta trông trí tuệ vô cùng.
“Thế thầy ơi, ngươi nói thế giới này hình cầu thì có chứng cứ gì không?” Diêu Chính hỏi.
“Rất nhiều chứng cứ là đằng khác, để lão phu kể cho các ngươi nghe!"
Lão già nói: “Ví dụ chúng ta đứng ở bờ bên này nhìn thuyền chạy, đi theo thuyền các ngươi có nhận ra thuyền sẽ dần dần biến mất không, chúng ta sẽ không nhìn thấy nó nữa?”
“Đúng là như vậy!”
Diêu Chính gật đầu.
“Hơn nữa, nó còn biến mất một cách có quy luật! Đầu tiên chúng ta không nhìn thấy thân thuyền, tiếp đó là mui thuyền, sau đó là cán thuyền, cuối cùng thì cả con thuyền đều biến mất!"
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Diêu Chính không hiểu. . ngôn tình sủng
“Vấn đề lớn là đằng khác!"
Lão già đập bàn, kích động nói: “Nếu thế giới này bằng phẳng thì chúng ta phải nhìn thấy con thuyền đó mới đúng, tại sao nó lại biến mất chứ?"
“Chuyện này...” Diêu Chính á khẩu. “Vậy thì chứng tỏ thế giới này hình cầu! Bởi vì con thuyền đi xa là tầm mắt của chúng ta cũng bị che khuất, không thể nhìn thấy từng bộ phận một của con thuyền, các ngươi nói xem có đúng không?”
"Chuyện này...” Diêu Chính không biết phải đáp thế nào, mặt hắn ta đổ đây mồ hôi.
“Nói một cách chính xác thì thế giới này chính là một quả cầu, như mặt trời mà chúng ta nhìn thấy vậy!” Lão giả nói.
Danh Sách Chương: