Cuối cùng, Quách Thiếu Soái bị bắt về.
Thế nhưng, xảy ra chuyện mất mặt kinh khủng như thế, hắn ta không chịu nổi cú sốc nên tự nhốt mình trong phòng.
Mạc Như Sương đứng bên ngoài gõ cửa, gọi trong sự lo lắng khôn cùng: “Sư đệ, có chuyện gì thì cứ mở cửa ra trước đi đã, đùng nhốt mình trong phòng như thế chứ! Có vấn đề gì thì cứ mớ lòng kể ra, đến cả sư tỷ mà ngươi cũng không chịu tin tưởng hay sao? Ngươi cứ kìm nén như thê’ sẽ bị bệnh mất…”
Giọng nói vừa bực bội vừa xấu hổ từ trong phòng vọng ra: “Sư tỷ, ngươi không cần phái lo cho ta đâu, cứ để ta tự sinh tự diệt đi! Ngươi còn làm phiền ta nữa vậy ta đành phải bỏ ra ngoài, cả đời này cũng không gặp ngươi nữa đâu!”
Sau khi hắn ta nói xong câu đó, không còn âm thanh gì nữa.
“Sư đệ! Sư đệ…” Mạc Như Sương gọi thêm vài tiếng, không có được tiếng đáp lời đành thở dài quay đi.
“Hắn ta thế nào rồi?” Mấy người Lâm Bắc Phàm đồng thanh hỏi.
Mạc Như Sương cười gượng: “Vần thế, không chiu ra ngoài, không muốn gặp người khác!”
Lúc này, tiểu quận chúa nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng: “Như Sương tỷ tỷ, có câu này ta không biết có nên hỏi hay không! Tại sao sư đệ Quách Thiếu Soái của ngươi lại thích ăn đồ ăn ôi thiu vậy, vừa rồi trông hắn ta ăn say sưa lắm, ăn sạch cả cái thùng rác…”
Đột nhiên Mạc Như Sương cám thấy muốn độn thổ cho xong.
Hành động ăn vụng đồ ăn thiu của sư đệ nàng bị bắt tại trận, hại cá người làm sư tỷ như nàng cũng bị mất thể diện theo.
Thật sự muốn đá tung cánh cửa, thẳng chân đá hẳn ta mấy cái.
Mạc Như Sương cười gượng: “Ta cũng không biết tại sao nữa! Ta chỉ có thể khẳng định rằng trước đây hắn không giống như vậy! Trước đây, đồ ăn không tươi một chút thôi mà hắn đã không chịu ăn rồi! Nhưng bây giờ…”
Nàng thở dài: “Có lẽ là đã trái qua vài chuyện, cho nên con người hắn ta đã thay đổi một chút! Sau đó không cấn thận bị phát hiện khiến lòng tự trọng bị tổn thương, nghĩ không thông, cho nên… ôi!”
“Xem ra, cũng chỉ có thể hiểu là như thê’ thôi!” Mọi người gật đầu.
“Mọi người cứ mặc kệ hắn trước đã, đế hắn yên tĩnh một mình một chút, có lẽ hắn sẽ tự nghĩ thông thôi!1′ Mạc Như Sương than thở.
“Như thế sao được! Người trẻ tuổi như hắn ta là kiểu hay để bụng đến mấy chuyện cỏn con, dễ nghĩ quẩn, sẽ làm ra mấy chuyện khó mà lường trước được lắm! Cho nên, cứ để ta đi khuyên hắn cho!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ngươi… có làm được không vậy?” Mọi người nghi ngờ hỏi.
“Ngoài ta ra, trên đời này chẳng mấy người làm được đâu! Các người quên thân phận của ta là gì rồi sao, ta là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, là thầy giáo của thầy giáo, chuyên phụ trách về thái độ phẩm chất đạo đức của học trò! Dưới sự giảng giải và giáo dục của ta, học trò ở Quốc Tử Giám đều hăng hái phấn đấu, tích cực vươn lên!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười tự tin.
Đám học sinh ở Quốc Tử Giám, đồng loạt hắt xì một cái.
Tiếu quận chúa nghĩ đến những chuyện tồi tệ mà Lâm Bắc Phàm gây ra ở Quốc Tử Giám, vội vàng thốt lên: “Ngươi có làm được
thật không đó? Đừng có mà làm loạn cả lên!”
Lâm Bắc Phàm giũ taỵ áo, đáp với vẻ rất tự tin “Các ngươi nhìn cho kỹ đây, xem ta dùng liệu pháp sốc với hắn ta thế nào!”
Lâm Bẳc Phàm lại ung dung đi tới trước cửa phòng của Quách Thiếu Soái.
Gõ cửa vài lần lại không có phàn hồi.
Sau đó, hắn ngưng tụ chân khí, chém nhẹ một phát qua khe cửa, chặt gãy thanh chắn ngang cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Lúc này, Quách Thiếu Soái đang nằm thành hình chữ “đại” trên mặt đất, mẳt nhìn lên trần nhà, như thể cuộc đời này của hắn ta không còn điều gì để lưu luyến nữa vậy.
Nhưng thấy Lâm Bắc Phàm vào phòng, hắn ta vẩn có chút phản ứng.
“Sao ngươi lại vào trong? Ta không muốn gặp ngươi!”
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt xám như tro tàn của Quách Thiếu Soái, thở dài một hơi: “Sao ngươi phải tự dằn vặt bản thân như thế chứ? Cũng đâu phải chuyện gì to tát đâu nào!”
Quách Thiếu Soái trưng ra gương mặt không chút cảm xúc, không hề phần ứng với
lời Lâm Bắc Phàm nói.
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: “Thật ra, thấy ngươi ăn đồ ăn thiu như thế, ta cảm thấy rất thân thiết, rất đồng cảm! Bới vì trước đây, cuộc sống của ta cũng rất cực khổ, thường xuyên phải nhịn đói chịu rét, cho nên có những lúc không thể không…”
Trong ánh mắt Quách Thiếu Soái xuất hiện một tia sáng như thể đang tìm kiếm sự đồng cảm: “Trước đây ngươi… cũng từng ăn đồ ăn thiu rồi sao?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thế thì chưa từng, ta không có khấu vị đính như ngươi!”
Quách Thiếu Soái: “Phụt!”
“Khi ấy ta thường xuyên phái nhịn đói, cho nên không thể không làm ăn mày, cũng ra ngoài đi ăn xin giống ngươi nên mới không bị chết đói!” Lâm Bất Phàm chợt nhớ lại những chuyện mình đã trải qua.
“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Quách Thiếu Soái lại hiện ra một tia sáng tìm kiếm sự đồng câm.
“Sau đó ta không thành công!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, giọng nói đầy cay đắng: “Trông ta đẹp trai quá nên người
khác đều không tin ta là ăn mày, bọn họ đều tưởng rằng ta là một tên thư sinh đang nản chí nên mỗi lần gặp ta bọn họ lại kéo ta vào nhà, cho ta ăn uống no say rồi mới thả ta đi!1′
Quách Thiếu Soái: “Phụt!”
“Đặc biệt là các tỷ tỷ ở gia đinh giàu có đang chờ gả đi thậm chí còn chẳng muốn thá ta đi, bảo ta ở rể nhà bọn họ! Ngươi nói xem, chỉ vì một bữa cơm mà đòi hỏi như thế, ta là kẻ dễ dãi lắm đấy à?”
Quách Thiếu Soái: “Phụt!”
Danh Sách Chương: