Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng thảm nhất vẫn là sau nạn lũ lụt kìa!” 

 Đôi mắt đục ngầu của tay lính Giang Nam lâu năm tràn đầy vẻ bi thương: “Trước nạn lũ lụt, chúng ta vẫn có thể ăn được một bữa no, cố nhịn cũng qua đi! Nhưng sau nạn lũ lụt thật sự không phải cuộc sống của con người nữa rồi!” 

 “Trận hỏa hoạn ngút trời đó đã đốt sạch toàn bộ quân lương! Từ đó về sau, trên cơ bản chúng ta bữa no bữa đói, cho tới bây giờ cũng chưa được một bữa tử tế! Ngày lễ ngày tết thì đào ít cỏ với rễ cây về thêm món!” 

 “Thật ra, sau này để gom đủ quân lương, Giang Nam vương đã cướp lương thực của quan to, quý nhân và thương nhân, trong quân doanh chúng ta vẫn có ít lương thực nhưng đều bị người bên trên tham ô hết, rơi đến chỗ chúng ta cũng chỉ còn lại ít gạo thừa, khiến chúng ta không thể ăn no nhưng lại không chết đói được, cứ vật vờ như vậy mãi!” 

 Lâm Bắc Phàm lại tức giận: “Nào có lý này! Lẽ nào Giang Nam vương không quản sao?” 

 Tay lính Giang Nam lâu năm cũng giận dữ: “Hắn ta quản cái mẹ gì đâu! Cả ngày hắn ta ở trong vương phủ ăn cá ăn thịt, ăn đến cả người đều toàn thịt mỡ, mồ hôi chảy ra cũng là dầu, nào có nghĩ đến chúng ta!” 

 Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…” 

 Giang Nam vương ở bờ bên kia cũng tức run người: “Thằng khốn nhà ngươi lại chửi ta!” 

 “Vốn tưởng khởi binh đánh trận thì cuộc sống sẽ tốt hơn một chút, nhưng không ngờ còn chẳng bằng trước đây!” 

 Tay lính Giang Nam lâu năm rưng rưng nước mắt, gương mặt đen sạm khóc đến nở hoa: “Ăn toàn là gạo cũ lâu năm có mọt, còn không thể ăn no! Sau khi mưa dầm, ngay cả gạo cũng chẳng được ăn, chỉ có thể đợi chết! Đại nhân ơi, ngươi nói cả đời chúng ta vất vả khổ sở rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì hả?” 

 Lâm Bắc Phàm lại nổi giận: “Đánh trận cũng không cho các ngươi ăn cơm, Giang Nam vương không quản hay sao?” 

 “Hắn ta quản, nhưng còn không bằng không quản!” 

 Tay lính Giang Nam lâu năm bất bình bảo: “Hắn ta chính là một kẻ máu lạnh và ích kỷ! Bây giờ trời mưa rồi, hành quân đánh trận bất lợi, cách tốt nhất chính là tạm thời lui binh nhưng hắn ta nhất quyết không chịu rút lui! Hắn ta muốn chúng ta chết rét hết, muốn muốn chúng ta chết đói hết, muốn kéo tất cả mọi người chết chung với hắn ta!” 

 Lâm Bắc Phàm tức run người: “Cầm thú! Súc sinh! Đồ khốn nạn! Tiện nhân không biết xấu hổ…” 

 Giang Nam vương ở bờ bên kia: “Lâm Bắc Phàm, ngươi đủ rồi đây!” 

 “Cho nên, ta đã chịu đủ lắm rồi!” 

 Tay lính Giang Nam lâu năm vỗ bàn đứng dậy, kêu lên: “Vừa có cơ hội, thảo dân đã không hề do dự mà bơi qua đây! Vì thảo dân hiểu sâu sắc một điều, theo Giang Nam vương tuyệt đối không có tương lai! Quá khứ không có, hiện tại không có, sau này chắc chắn cũng không có nốt! Cho nên ta phải cải tà quy chính! Ta muốn bỏ tối theo sáng! Ta muốn bỏ ác theo thiện…” 

 Lâm Bắc Phàm vội hô: “Đồng chí, ta hiểu nỗi khổ của ngươi! Mau ngồi xuống, đừng kích động như vậy…” 

 “Đại nhân, để ta nói xong đã!” 

 “Được, ngươi nói đi!” 

 “Đai nhân, ta biết trước đây ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với triều đình, bây giờ ta rất hối hận, rất phiền não! Trước đây ta không được chọn, nhưng bây giờ ta muốn làm một người tốt!” 

 Tay lính Giang Nam lâu năm nước mắt lưng tròng, van xin: “Đại nhân, có thể cho ta một cơ hội mới được không?” 

 Lâm Bắc Phàm vô cùng cảm động: “Có câu biết sai mà sửa mới là đáng quý nhất! Ngươi có thể nhìn nhận rõ lỗi sai của mình, cũng nghiêm túc kiểm điểm, hối cải để làm người mới, vẫn là đồng chí tốt của nhân dân chúng ta, là chiến sĩ tốt của quốc gia ta! Sau khi trận chiến kết thúc, bản quan nhất định sẽ báo lên triều đình, giúp ngươi về lại đơn vị thuận lợi! Chúng ta cùng nhau sát cánh chiến đấu, bảo vệ quốc gia!” 

 Tay lính Giang Nam lâu năm mừng rỡ: “Cảm ơn đại nhân đã cho thảo dân cơ hội này!” 

 Những tay lính Giang Nam khác nhìn thấy đều tới tấp mở miệng. 

 “Đại nhân, ta cũng biết sai rồi, ta muốn trở về triều đình, dốc sức phục vụ triều đình!” 

 “Đại Võ có thể không có ta nhưng ta không thể không có Đại Võ!” 

 “Cho ta một cơ hội đi, ta muốn làm người tốt, ta muốn làm một chiến sĩ bảo vệ quốc gia!” 

 … 

 Lâm Bắc Phàm lại cảm động nữa, hắn nói với vẻ kích động: “Đồng chí tốt! Các ngươi đều là đồng chí tốt của nhân dân! Chính vì có các ngươi mà nhân dân chúng ta mới có sức mạnh, tổ quốc mới có tín ngưỡng, dân tộc mới có hy vọng!” 

 “Vâng!” 

 Mọi người ra sức gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định. 

 Lâm Bắc Phàm tiếp tục kích động nói: “Hãy chăm chỉ làm việc! Tuy rằng các ngươi đều là lính đầu hàng nhưng bản quan đã coi các ngươi thành đồng chí cùng chung chí hướng, coi thành chiến hữu kề vai tác chiến! Mang rượu lên đây!” 

 Có người mang một vò rượu ngon lên, Lâm Bắc Phàm ôm rượu ngon rót đầy cho mỗi một người lính đầu hàng. 

 Hắn giơ cao bát rượu, lớn tiếng nói: “Không nhiều lời vô nghĩa nữa, cạn!” 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK