“Trăm nghe không bằng một thấy!”
Lâm Bắc Phàm kéo Đại Lực tới nhà bếp, một lát sau hắn bê một bát nước lã ra.
“Đây là máu của Đại Lực, các ngươi cử một người đến thử xem có đúng không?”
“Để ta"
Quách thiếu soái rút đao đầy quyết đoán, hắn ta rạch một đường lên đầu ngón tay và nhỏ máu vào bát.
Sau đó, mọi người trông thấy hai giọt máu nhanh chóng hòa tan vào nhau.
Quách thiếu soái kinh ngạc vô cùng, hắn ta kích động nói: “Đại Lực ca, chẳng lẽ ngươi chính là ca ca đã thất lạc nhiều năm của ta ư?”
Đại Lực vội vã xua tay: “Ta không phải!”
“Sao có thể không phải? Ngươi xem, máu của chúng †a hòa tan vào nhau rồi này!”
Quách thiếu soái kích động nói.
Đại Lực lại xua tay: “Đừng hiểu lầm, ta thực sự không phải...”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Thực ra mới nãy ta lừa các ngươi đấy! Ta không dùng máu của Đại Lực mà dùng máu lợn! Nếu theo nguyên lí nhận diện người thân bằng máu thì chẳng phải Quách thiếu soái là họ hàng thân thích với lợn ư?”
Quách thiếu soái: “Hựi” Họ hàng thân thích với lợn?
Nói vậy thì có khác gì chỉ thẳng vào mặt người ta mà măng?
Quách thiếu soái cảm giác trái tim hắn ta như vừa bị đao xoẹt qua, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt ai oán.
Cái tên khốn khiếp này lại tính kế mình, đúng là vô cùng xấu xal
Quách thiếu soái lập tức phủ nhận: họ hàng của lợn cho được? Ngươi đừng có đùa cợt!”
Mọi người bật cười ha ha. Lâm Bắc Phàm chỉ vào bát nước chứa máu, nói: “Nếu mọi người không tin thì có thể thử xem có hiệu nghiệm không?”
Lại có thểm hai người nữa đứng ra thử, bọn họ phát hiện cách này không hề hiệu nghiệm.
“Thế nên cách này là giả, không đủ để chứng thực!”
Lâm Bắc Phàm tổng kết.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại chỉ ra một vài sai sót khác trong cuốn sách.
Hắn phân tích, giải thích về những sai sót đó, ngoài ra còn chứng minh cho mọi người bằng kinh nghiệm của mình.
“Thảo dân đã hiểu, đa tạ đại nhân đã chỉ bảo! Nếu không có đại nhân thì thảo dân hãy còn hồ đồ lắm! Một khi xuất bản sách thì sẽ gây hại đến mọi người, thảo dân có tội và thấy áy náy vô cùng!”
Lão già kia vội vã chắp tay và nói một cách đầy biết ơn.
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã chỉ bảo!”
Lý Ngọc Lang cũng khom người, chắp tay nói.
Lý Ngọc Tâm đứng ở cuối nhất, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của nàng thoáng vẻ ngưỡng mộ, nàng không khỏi lên tiếng hỏi: “Tế tửu đại nhân, lẽ nào đại nhân chính là một đại phu?”
“Ngọc Tâm, không được vô lễ với tế tửu đại nhân, mau xin lỗi đi!”
Cha nàng nói.
“Tế tửu đại nhân, vừa rồi dân nữ đã thất lễ, xin lỗi đại nhân!"
Lý Ngọc Tâm khẽ hành lễ rồi nói.
“Chuyện nhỏ mà thôi, bổn quan không bận tâm đâu! Về y thuật thì bổn quan cũng chỉ hiểu sơ sơ mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói. Mọi người nghe vậy bèn trợn tròn mắt, hiểu sơ sơ ư?
Hiểu sơ sơ mà mới xem một lần đã chỉ ra một đống sai sót trong cuốn sách mà người ta viết trong mười mấy năm?
Ngươi nghĩ bọn ta bị ngốc hả?
Lúc này, Đại Lực không nhịn được bèn lên tiếng: “Thực ra y thuật của thiếu gia vô cùng lợi hại! Trước kia †a mắc chứng thoái hóa điểm vàng, cứ đến tối là chẳng nhìn rõ thứ gì, khó khăn lắm! Thiếu gia biết được chuyện này xong thì bảo ta ăn nhiều gan động vật, ăn cả rau củ nữa! Chưa đến hai tháng là ta đã khỏi rồi!
Mọi người kinh ngạc: “Có chuyện này cơ á?”
Phải biết là ở thời đại này, chứng thoái hóa điểm vàng là một bệnh hay gặp! Càng nghèo thì tỉ lệ mắc bệnh này càng cao!
Hơn nữa bệnh này lại không thể trị dứt điểm được, nó chẳng khác gì một căn bệnh nan y!
“Tế tửu đại nhân, sao đại nhân có thể chữa khỏi được chứng bệnh này vậy? Đại nhân có thể chia sẻ cho thảo dân không?” Ba người nhà lão già cực kì kích động.
Đối với một gia đình có truyền thống làm nghề y như bọn họ thì việc có được cách chữa khỏi chứng bệnh này chẳng khác gì việc người trong võ lâm tìm được bí kíp vậy.
“Đương nhiên là được, thực ra cách này vô cùng đơn giản!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Sở dĩ con người ta mắc chứng thoái hóa điểm vàng, không nhìn rõ thứ gì khi trời tối là bởi cơ thể thiếu một loại chất trong thời gian dài! Thế nên chỉ cần bổ sung chất này là bệnh tự khắc sẽ khỏi mà không cần uống thuốc!”
“Chất này tồn tại trong tim gan động vật, lòng đỏ trứng gà hoặc là đầu cá! Nếu không ăn được thịt thì có thể ăn củ cải, bí và rau xanh, những thứ này đều có thể bổ sung loại chất kial”
“Thời gian dài là bệnh này sẽ khỏi!”
“Đạ tạ tế tửu đại nhân đã chỉ bảo!”
Ba người kia khom người hành lễ.
“Tế tửu đại nhân, thảo dân có thể ghi lại cách này vào trong sách rồi truyền cho thiên hạ được biết hay không?”
Lão già dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, có gì to tát đâu.” Lâm Bắc Phàm mỉm cười. Ba người nhà lão già lại càng phải nhìn Lâm Bắc Phàm bằng con mắt khác!
Bình thường những đại phu khác sẽ giấu bí kíp chữa bệnh của riêng mình lại, bởi lẽ đó là cách kiếm tiền của người ta mà!
Phải biết rằng số lượng người mắc chứng thoái hóa điểm vàng là vô cùng lớn, chỉ cần dựa vào cách chữa trị
đó thôi là có thể trở thành phú ông giàu có ngay!
Ấy vậy mà Lâm Bắc Phàm lại không hề giấu giếm mà chia sẻ cho người khác!
Danh Sách Chương: