Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Châu đại nhân, bắt đầu từ đại nhân trước đi!” Lâm Bắc Phàm trông sắc mặt trắng bệch của nam nhân đã đứng tuổi kia mà híp mắt cười, nói.

Người đó tên là Châu Hoa Nguyên, chức quan của hắn ta là Công bộ thị lang, thuộc hàng quan lớn chính tam phấm trong triều.

“Được, mời Lâm đại nhân đi theo ta!” Châu Hoa Nguyên cố nặn ra một nụ cười.

“Đa tạ Châu đại nhân đã phối hợp!” Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, sau đó hắn lại nói với những quan viên Công bộ khác: “Những người khác tạm thời cứ ở lại đây! Trước khi có được sự đồng ý của bản quan, mong mọi người đừng rời khỏi công bộ! Bằng không đừng trách bản quan không niệm tình đồng liêu mà phạt các ngươi theo tội thông đồng với địch bán nước!”

“Không dám không dám!” Mọi người đều run lấy bấy.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đi theo Công bộ thị lang Châu Hoa Nguyên tới phủ đệ của hắn ta.

Sau đó hẳn nhờ vào hỏa nhãn kim tinh

đã tra ra được số vàng bạc châu báu trị giá gần một trăm năm mươi vạn lượng trong nhà của Châu Hoa Nguyên, kể cá số tiền của bên trong mật thất hay mật các cũng đều bị lôi ra hết.

Đứng trước mặt Châu Hoa Nguyên và người nhà của hắn ta, Lâm Bắc Phàm cười híp cả mắt, hắn nói: “Châu đại nhân, dựa theo số bổng lộc mà ngươi được hưởng trong những năm này thì ngươi không thể nào có nhiều của cái như vậy được! Mời ngươi… nói rõ lai lịch của sô’ vàng bạc châu báu này ra, nếu lai lịch rõ ràng, xác đáng, không phạm pháp thì đương nhiên ngươi sẽ không sao cả! Còn nếu ngươi không nói được thì bản quan có lý do để nghi ngờ ngươi là… kẻ thông đồng với địch để bán nước!”

“Mấy thứ này là bổng lộc mà bản quan nhận được trong mấy năm nay, có khoảng bốn vạn lượng!”

“Chỗ này là thu nhập từ ruộng đất trong những năm này của bản quan, khoảng hơn hai vạn lượng!”

“Còn đây là của hồi môn của vợ hạ quan…”

“Đây là…”

73,77% 2/7

Châu Hoa Nguyên nói rõ lai lịch của đống vàng bạc châu báu ấy với vẻ mặt nhợt như tờ giấy.

Nhưng đến cuối cùng, hắn ta cũng chỉ có thể nói rõ lai lịch của số vàng bạc châu báu đáng giá khoảng mười vạn lượng, số còn lại hẳn ta lại không có cách nào giải thích được.

Đã không thể nói rõ vậy chắc chắn chỗ của cải đó đều là phạm pháp.

Đã không thể nói vậy chết chắc rồi.

“Châu đại nhân, xem ra trên người ngươi còn tồn tại nhiều nghi vấn lắm đấy!”

Châu Hoa Nguyên toát mồ hôi, hắn ta chắp tay đáp: “Lâm đại nhân, bản quan luôn trung thành tận tâm với bệ hạ và chân thành với Đại Võ, bản quan không hề thông đồng với địch để mà bán nước! Mong Lâm đại nhân… tra xét rõ ràng!”

“Nếu đã không thông đồng với địch thì ngươi đào đâu ra nhiều vàng bạc châu báu thê’ này?”

“Chuyện này…” Châu Hoa Nguyên không biết phải nói thế nào nữa.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại thở dài một

hơi: “Nói thật, ta cũng không tin Châu đại nhân ngươi chân thành, không phản bội bệ hạ và phản bội Đại Võ, nhưng nhiều tiền thế này bản quan cũng khó nói lắm! Mà bệ hạ lại lệnh cho bản quan tra xét nghiêm ngặt, giờ đã tra ra vấn đề rồi, ngươi bảo ta phải bấm báo với bệ hạ thế nào đây?”

“Chuyện này…” Châu Hoa Nguyên thấy miệng mình đắng nghét.

“Châu đại nhân không cần lo lắng, bản quan có một cách hay dành cho ngươi đây!”

“Mời Lâm đại nhân nói!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn báo: “Châu đại nhân, nếu đống vàng bạc châu báu trong mấy năm này của ngươi biến mất thì chẳng phải ngươi sẽ bình an vô sự hay sao?”

“Thế ý của Lâm đại nhân là…”

“Châu đại nhân, ngày thường ngươi thông minh lắm mà, sao bây giờ ngươi lại hồ đồ vậy hả?” Lâm Bắc Phàm hạ thấp giọng bảo: “Ngươi chuyển hết chỗ của cái này tới nhà của ta là sẽ được bình an vô sự ngay, chẳng phải sao?”

Châu Hoa Nguyên: “Đậu má!”

Quanh co gây khó dễ một hồi, cuối cùng

vần là muốn tham tiền à!

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Châu Hoa Nguyên, Lâm Bắc Phàm lại nhỏ giọng bào: “Châu đại nhân, có đồng ý hay không thì ngươi cũng phái nói một câu đi chứ! Bản quan đổi cách hỏi khác nhé, thế rốt cuộc là ngươi cần tiền hay là cần mạng đây?”

“Đương nhiên là bản quan cần…” Mặt Châu Hoa Nguyên co quắp lại: “Cần mạng rồi!”

Lâm Bắc Phàm cười ha ha, vồ vai Châu Hoa Nguyên: “Một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt! Vậy Châu đại nhân mau phái người hành động đi nhé! Nếu mang tiền tới trước khi trời tối thì mọi hiềm nghi về ngươi sẽ được xóa sạch!”

“Vậy bản quan phải đa tạ Lâm đại nhân rồi!” Châu Hoa Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười hòa nhã: “Không có gì, dù sao thì chúng ta cũng là đồng liêu, gặp nhau thường xuyên nên giúp đỡ nhau là chuyện nên làm cả thôi! Cứ thế nhé, bản quan tới chổ Lưu đại nhân đây! Hy vọng buổi tảo triều ngày mai vẫn còn được trông thấy Châu đại nhân!”

Nói xong, Lâm Bắc Phàm bèn rời đi một cách vô cùng kiêu ngạo.

Châu Hoa Nguyên nhìn số của cải châu báu chất đầy trong phòng, hắn ta nhắm mắt lại đầy khổ đau: “Người đâu, đem mấy thứ này đến Lâm phủ!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm đi xét từng nhà một và tra ra được rất nhiều vàng bạc châu báu.

Không thể không nói, mấy tên làm công trình đúng là giàu nứt đô’ đố vách.

Cho dù chí là một quan viên hàng ngũ, lục phẩm thì của cải trong nhà cũng lên đến ba, bốn mươi vạn.

Để báo vệ tính mạng và chức quan của mình, bọn họ không thể không chuyển hết số vàng bạc châu báu mà mình đã tham ô được trong mấy năm nay đến phủ cùa Lâm Bắc Phàm.

Thế nên dân chúng khắp kinh thành lại được chứng kiến một cảnh tượng ly kì, đó chính là vàng bạc châu báu chất đống thành rương được chuyển tới nhà Lâm Bắc Phàm. Trong lòng dân chúng bỗng thấy thê lương, bọn họ vô ngần.

“Trạng nguyên lang lại bắt đầu tham ô nữa rồi, những thứ này đều là mồ hôi nước mắt của dân cá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK