“Thừa tướng đại nhân, chuyện là thế này!"
Lão thái giám cười khổ: “Hôm nay lúc uống thuốc, bệ hạ chê thuốc quá đẳng, không muốn uống, chúng ta có khuyên thế nào bệ hạ cũng không nghe, mong thừa tướng nghĩ cách khuyên bệ hạ với ạ!"
“Vậy sao, thế để ta xem sao!” Lâm Bắc Phàm đứng dậy.
Một lúc sau, hắn tới tẩm cung của nữ đế.
Từ xa đã nghe thấy giọng nói của nàng: “Thuốc quá đắng, trầm đã uống mấy hôm nay rồi, không muốn uống nữa, các ngươi đổi thuốc khác đi!"
“Nhưng mà thưa bệ hạ, nghe ngự y nói chỉ có thuốc này mới có hiệu quả thôi!" Nữ đế tiếp tục tỏ vẻ chán ghét: “Đăng lắm, trẫm không muốn uống!"
“Thuốc đã được thêm đường rồi ạ..."
Nữ đế vẫn tiếp tục ghét bỏ: “Thêm đường cũng vẫn đắng!"
Lúc này, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng bước vào: “Bệ hạ, thuốc này rất đắng sao?"
Nữ đế chỉ vào bát thuốc rồi nói: “Ái khanh, không tin thì ngươi cứ thử uống mà xeml"
Lâm Bắc Phàm bèn bưng bát thuốc lên rồi khẽ nhấp một ngụm, sau đó hắn chau mày, nói: “Đúng là đắng thật! Sao lại cho bệ hạ uống thuốc đắng như vậy hả, mau đem xuống đi!"
Nữ đế vui vẻ vô cùng: “Vẫn là ái khanh hiểu trẫm!"
Lão thái giám bước tới, u sầu nói: “Nhưng mà bệ hạ long thể bất an, không uống thuốc thì không được!"
Nữ đế chau mày: “Bắt buộc phải đổi thuốc, thuốc này quá đẳng, trẫm uống vào là thấy buồn nôn”
Lão thái giám nhìn Lâm Bắc Phàm: “Thừa tướng đại nhân, đại nhân xem." “Chuyện này đơn giản! Thuốc ở đâu, để ta đi xử lý rồi cho bệ hạ uống”
Lâm Bắc Phàm tới Thái Y Viện, nói chuyện với ngự y ở đây một lúc rồi nấu thuốc với mai rùa, da trâu và phục linh.
Các ngự y xung quanh đều không hiểu ra làm sao, họ hỏi: “Thừa tướng đại nhân đại nhân đang làm gì thế?"
Lâm Bắc Phàm vừa làm vừa nói: “Thì đang sắc thuốc, chỉ cần sắc thuốc. thành dạng cao, tiện cho bệ hạ dùng!"
"Sắc thuốc thành cao?”
Các ngự y nhìn nhau: “Làm như vậy có tác dụng thật sao?"
“Không vấn đề gì đâu!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ không chịu được vị đắng của thuốc, thế thì chúng ta sẽ nấu thuốc thành cao rồi khóa vị đắng lại, như vậy không ảnh hưởng đến tác dụng của thuốc.
Thực ra đây chính là cách làm quy linh cao.
Quy linh cao rất đắng, nhưng nếu không cắn nát nó ra thì sẽ không nếm được vị đẳng, nếu thêm một chút nước đường nữa thì sẽ dễ uống hơn.
Khoảng một canh giờ sau, thuốc đã được nấu xong.
Hắn cho thuốc ra ngoài để nó đông lại, rất nhanh thuốc đã biến thành dạng cao.
Sau đó Lâm Bắc Phàm bèn nghiền cao ra rồi cho thêm chút nước đường, vậy là quy linh cao phiên bản cổ đại đã ra lò.
“Bệ hạ, đây là điểm tâm thần đã chuẩn bị cho bệ hạ, mời bệ hạ dùng!” Lâm Bắc Phàm bưng thuốc tới.
Nữ đế nhìn một cục đen sì trong bát, nàng tò mò: “Ái khanh, đây là gì thế?"
“Bệ hạ, đây là quy linh cao, đặc sản ở quê nhà của vị thần, mùi vị đặc biệt, uống vào có lợi cho thân thể, mời bệ hạ dùng!"
“Vậy sao? Hiếm khi ngươi có lòng như vậy, trẫm phải thử mới được!"
Cung nữ bèn hầu hạ nữ đế uống một ngụm Nàng nhận thấy nước thuốc có vị ngọt nên không từ chối.
Ngoài ra nàng còn thấy cắn cái cục đen đen này ra thì nó rất trơn, cũng rất vừa miệng, chỉ thấy hơi chát chát một chút.
Thế nhưng những thứ này đã được vị ngọt trong nước thuốc át đi, hoàn toàn nằm trong phạm vi nàng có thể chịu đựng được nên nàng cứ thế nuốt xuống.
“Ừm, vị của quy linh cao này cũng được đấy, trẫm rất thích!” Nữ đế vui vẻ nói, nàng bèn uống hết quy linh cao. “Bệ hạ thích là được!” Lâm Bắc Phàm khế mỉm cười.
Lúc này, lão thái giám lại đi tới với vẻ mặt sầu lo: “Thừa tướng đại nhân, đại nhân phải khuyên bệ hạ uống thuốc chứ không phải uống những thứ khác!"
“Thuốc? Vừa nãy bệ hạ đã uống rồi!” Lâm Bắc Phàm cười.
Nữ đế sững sờ: “Mới nãy là thuốc hải!"
“Không sai, vừa nãy chính là thuốc mà bệ hạ hay uống! Có điều thần đã nấu thuốc thành cao, cho nó biến thành một vật màu đen, vị đắng trong đó đã bị khóa lại nên bệ hạ không cảm nhận được vị đắng!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Hóa ra là vậy, vẫn phải là ái khanh mới nghĩ ra được cách! Ha ha..."
Nữ đế vui vẻ nói: “Các ngươi đều phải học hỏi thừa tướng, xem hắn làm kiểu gì"
“Xin nghe bệ hạ dạy bảo!” Mọi người đồng thanh nói.
“Sau này trẫm sẽ uống thuốc quy linh cao này, những thuốc kia đừng đem tới cho trẫm nữa!” Nữ để lại nói.
“Bệ hạ, vi thần đã giao cách nấu cho Thái Y Viện rồi, bọn họ sẽ biết phải làm thế nào!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Được được được!”
Nữ đế nói liến thoắng.
Sau khi biết được đây là thuốc lại không khó uống, nữ đế bèn uống thêm một bát nữa, trông nàng có tinh thần hơn nhiều.
Nàng quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn hỏi: “Ái khanh, hiện giờ ngươi có rảnh không?”
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã xử lý xong hết mọi chuyện, giờ đang rảnh ạ!"
“Nếu không phải làm việc gì nữa thì ngươi nói chuyện với trãm đi!"
Nữ đế cười khổ: “Nói thực lòng, cả cái hoàng cung lớn thế này mà một người thân thiết trắm cũng không có, trẫm muốn tìm một người nói chuyện cũng không được!"
“Bệ hạ, chỉ cần bệ hạ mở miệng vàng thì còn sợ không có ai nói chuyện với bệ hạ ư?"
Nữ đế xua tay, nói: “Không giống! Chính bởi không cùng chí hướng, không cùng quan niệm, trình độ tư duy không giống nhau nên mới không thể nói chuyện! Gió tầng nào gặp mây tầng đó mà! Mãi cho đến khi gặp được ái khanh thì trẫm mới nhận ra mình không hề cô độc!"
“Được, bệ hạ muốn nói chuyện gì, để thần nói chuyện với bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm đáp.
Danh Sách Chương: