LÚC này, quần thần và nữ đế đêu đang suy nghĩ về tính khả thi trong lời nói của Lâm Bắc Phàm.
Chinh phục về vũ lực!
Khống chế về kinh tế!
Thuần hóa về tư tưởng!
Thông qua ba phương diện này, kiểm soát chặt chẽ Đa La!
Như vậy không cần khởi binh, không gây thiệt hại cho nhân dân mà vẫn có thể sát nhập Đa La vào Đại Võ, đạt được mục đích mở rộng bờ cõi!
Suy tính này thật quá lớn lao, càng nghĩ càng thấy khả thi!
Thực sự mà nói, nếu có thể làm được ba việc này bọn họ không tin không chiếm được Đa La!
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng nữ đế cũng lên tiếng: “Các vị ái khanh thấy thế nào?”
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cảm thấy cách này có thể thực hiện được! Nếu nắm được cả ba
lĩnh vực quân sự, kinh tế và tư tưởng, còn sợ không chiếm được đất nước nhỏ bé như Đa La hay sao!”
“Nhưng đó mới chỉ là suy tính ở tình huống lý tưởng nhất mà thôi! Khi áp dụng vào thực tế chắc chắn sẽ gặp rất nhiều vấn đề!”
“Ví dụ như ở lĩnh vực kỉnh tế, làm thế nào để âm thầm khống chế cuộc sống của người dân Đa La, đây là cả một công trình khổng lồ, phải cân nhắc thật kỹ lưỡng! Cả việc thuần hóa về tư tưởng nữa, độ khó không hề thấp, làm thay đổi tư tưởng của một người là việc khó làm nhát…”
“Mặt khác, trong quá trình thực hiện còn phải đề phòng sự cảnh giác của hoàng tộc Đa La nữa!”
“Cho nên vi thần cho rằngvẫn phải bàn bạc kỹ càng đã!”
Các quan phát biểu ý kiến của mình.
Lâm Bắc Phàm gật đầu mỉm cười: “Các vị đại nhân nói rất có lý! Vì vậy, vi thần đã thức suốt đêm viết một bản kế hoạch sơ bộ trong tấu ch.ương này! Mong bệ hạ minh xét!”
Nữ đế vội lớn giọng nói: “Mau trình lên
đây!”
Tấu ch.ương vừa được trình lên, nàng không chờ nổi vội mở ra xem.
Chỉ vỏn vẹn mấy nghìn chữ nhưng nữ đế lại đọc rất chậm, đã hết một nén nhang mà vẫn chưa đọc xong.
Xem xong tấu chương, nàng vỗ tay khen hay, mừng rỡ nói: “Hay lắm, hay lắm! Quả là diệu kế, viết rất cụ thể! Nếu cứ dựa theo kế hoạch sơ bộ này mà làm thì chưa tới ba tháng chắc chắn sẽ có hiệu quả! Không tới ba năm nữa Đa La sẽ sát nhập vào Đại Võ ta! Ha ha…”
Văn võ bá quan thấy vậy trong lòng không khỏi khó chịu.
“Bệ hạ, tấu ch.ương viết gì vậy?”
“Có thể cho thần xem được không?”
Nữ đế lại mỉm cười, lắc đầu.
Nàng không tin tưởng các quan trong triều.
Sau lưng đám quan lại này dính dáng đến đủ loại quyền lợi, vì tiền tài của bản thân, chẳng biết bọn họ đã lấy của công làm của tư bao nhiêu Lân rồi!
Bọn họ mà biết được kế hoạch trong tấu
ch.ương lại lén lút kiếm chác thì phải làm thế nào đây?
Thậm chí nếu bọn họ bán nước thì phải làm sao?
Việc này liên quan đến đại nghiệp mở rộng bờ cõi của nàng, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì được!
Hơn nữa, nếu tiến hành theo bản kế hoạch này chẳng những có thể đưa Đa La vào bản đồ của Đại Võ mà thực lực của nàng cũng được tăng mạnh nhanh chóng!
Chuyện này rất quan trọng, không được phép làm qua loa dù chỉ một chút ít!
“Hủy bỏ phương án bồi thường trước đây, cứ thực hiện theo kế hoạch của Lâm ái khanh đỉ!” Nữ đế nói.
“Bệ hạ, liệu có cần xem xét thêm hay không?” Một vị đại thần cẩn trọng nói.
Nữ đế vung tay: “Không cần, trẫm thật sự không nghĩ ra còn cách nào tốt hơn nữa cả! Không dùng quân đội mà có thể chiếm lấy Đa La! Trẫm sẽ đặt tên cho kế hoạch này là… Thôn Mãng!”
“Bệ hạ anh minh!” Các quan đồng thanh hô.
“Còn nữa, tuyệt đối không được tiết lộ kế hoạch này ra bên ngoài!” Ánh mắt nữ đế lạnh đi: “Nếu không, để trẫm pháp hiện ra có kẻ làm lộ kế hoạch, không cần biết thân phận của các ngươi là gì, đã từng lập được công lao gì, trẫm đêu sẽ lấy đầu của các ngươi, kéo theo cả ba đờỉ dòng họ nhà ngươi!”
“Chúng thần không dám!” Các quan hoảng hốt.
Có vị quan sắc mặt tái cả đì, mồ hôi chảy ròng ròng.
Đến cả lời độc ác như diệt cả ba đời mà cũng đem ra nói, có vẻ nữ đế rất nghiêm túc đây.
Có vài người âm thầm gạt bỏ âm mưu nhỏ trong lòng.
“Tóm lại, các người thành thật một chút cho trầm!” Nữ đế lại đe dọa các quan.
“Lâm ái khanh, ngươi đâu rồi?”
“Thần ở đây!” Lâm Bắc Phàm đứng ra.
Nữ đế cườỉ rạng rỡ nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi.
Người này lại đem đến cho nàng niềm vui bất ngờ thêm một lần nữa!
Đến cả diệu kế như vậy mà cũng nghĩ ra được, quả là nhân tài!
“Kế hoạch Thôn Mãng mà Lâm ái khanh dâng lên không chỉ tránh được việc chiến tranh, mà còn đặt nền móng vững chắc cho đại nghiệp mở rộng bờ cõi của Đại Võ ta! Việc này mà thành công, áỉ khanh sẽ lập công lớn đấy! Áỉ khanh, ngươi nói xem trầm nên thưởng cho ngươi thế nào đây?”
Lâm Bắc Phàm hoảng hốt: “Cống hiến cho bệ hạ vốn là bốn phận của thần, thần không dám đòi hỏi được thưởng!”
Nữ đế lớn tiếng nói: “Có công thì nên được thưởng, Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng!”
“Có thần!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.
“Thưởng vạn lượng bạc trắng!”
“Một đôi ngọc phỉ thúy nạm vàng!”
“Mười viên long nhãn trân châu!”
vẫn ngang tàng trước sau như một, vung tiền như tát nước!
Văn võ bá quan ghen tị đến đỏ cả mắt!
Nhưng bọn họ lại chẳng nghĩ ra lý do gì để
phản đối cả.
Danh Sách Chương: