Đại triều hội kết thúc trong sự vui vẻ.
Ngày hôm sau chính là mùng hai tết, Lâm Bắc Phàm cũng không được nhàn rỗi, bởi vì các quan văn võ trong triều đều tới chúc tết hắn.
Người đầu tiên tới chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu. Trong số các quan thì hắn ta là người có quan hệ không tốt với Lâm Bắc Phàm nhất, người đã đấu đá với hắn từ lúc hắn mới vào làm quan đến nay, mãi cho đến khi biết hắn đã trở thành thừa tướng mới dừng lại. Thế nhưng dù quan hệ giữa hắn ta và Lâm Bắc Phàm có không tốt cách mấy, dù hắn ta có không tình nguyện ra sao thì bắt buộc hắn ta vẫn phải đến chúc tết, phải làm cho tròn những lễ nghỉ này, đây chính là một trong những quy tắc ngầm trong quan trường.
Nếu như ngươi không làm thì chứng tỏ ngươi không hiểu chuyện, sẽ khiến người ta chê cười. Thậm chí sẽ còn bịLâm Bắc Phàm gây khó dễ, như vậy thì càng phiền phức hơn.
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu dẫn các quan viên trong Lại bộ tới chúc tết.
“Chúc thừa tướng đại nhân năm mới cát tường, vạn sự như ý!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Các vị đồng liêu đừng khách khí! Bản quan cũng chúc các vị năm mới an khang, vạn sự như ý, thăng chức thành công!"
“Cảm ơn thừa tướng đại nhân!” Các quan viên của Lại bộ đồng thanh nói.
Tiếp đó là quan viên ở Hình bộ, Lễ bộ, Công bộ, Hộ bộ, Binh bộ, Lục Phiến Môn, nha môn kinh thành, Quốc Tử Giám...
Tất cả đều đến chúc tết!
Cứ từng tốp từng tốp một, liên miên không dứt, hoàn toàn không dừng lại được.
Trừ các quan viên ra thì còn một vài thế gia đạo tộc, các thương nhân nổi tiếng, các nhà Nho... cũng tới chúc tết Lâm Bắc Phàm.
Bậc cửa Lâm phủ gần như bị san bằng.
Đương nhiên, Lâm Bắc Phàm cũng nhận nhiều quà đến mức nhũn cả tay.
Hắn bỏ không bốn, năm căn phòng để cất quà năm mới, ấy thế mà vẫn không đủ. Cứ vậy, hắn bận bịu đến tận mùng sáu mới có được chút thời gian cho bản thân.
Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà lắc đầu xuýt xoa: “Năm mới đúng là quá mệt, còn mệt hơn cả ngày thường xử lý công việc!”
“Tướng công, ai bảo hiện giờ ngươi là thừa tướng và nguyên soái của triều đình chứ?” Lý Sư Sư che miệng cười. “Đúng vậy đó, đây đều là lễ nghi, không tránh được đâu!” Mạc Như Sương cũng cười theo.
Lâm Bắc Phàm nằm trên ghế một cách thoải mái, hắn lắc lư cái ghế, đoạn nói: “Ta mặc kệ hết đây! Hiếm lắm mới được nghỉ, ta phải nghỉ ngơi mấy ngày! Ai đến thì nhận quà, còn người thì đuổi đi cho tai"
Thế nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói the thé truyền tới.
“Bệ hạ giá đáo!"
“Bệ hạ tới sao?” Lâm Bắc Phàm lập tức nhảy khỏi ghế.
“Bệ hạ?” Lý Sư Sư và Mạc Như Sương nhìn nhau, hai người đều kinh ngạc vô cùng, trong mắt bọn họ là vẻ không dám tin.
“Nữ để tỷ tỷ tới Lâm phủ?” Tiểu quận chúa đang ở trong phòng bếp cũng xông ra.
Những người khác trong Lâm phủ nghe thấy giọng nói cũng ngáo ngơ luôn!
Mọi người bèn chạy ào ra xem, phát hiện nữ đế đang chầm chậm bước tới, bên cạnh là một đoàn đi theo bảo vệ, trông khí thế vô cùng.
Nữ đế tới là một chuyện vô cùng lớn, Lâm Bắc Phàm lập tức dẫn mọi người tới bái kiến.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết" “Lâm ái khanh và các vị không cần đa lễ!"
Nữ đế phất tay, nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, trông có vẻ tâm trạng nàng cũng không tồi.
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại tới vậy?"
Nữ để cảm thán: “Năm hết tết đến, một mình trẫm ở trong cung vắng tanh nên thấy hơi nhạt nho, vậy nên ta ra ngoài đi lại, tới chúc tết ái khanh cho may mắn!"
Mọi người đều kinh ngạc!
Nữ đế lại đến chúc tết quan viên, đây đúng là chuyện kinh thiên động địa! Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nữ đế vô cùng yêu thích Lâm Bắc Phàm! Khắp triều cũng chỉ có hắn là được như vậy thôi!
Lâm Bắc Phàm lại càng ngạc nhiên hơn: “Bệ hạ tới chơi là niềm vinh hạnh của thần! Nhưng mà bệ hạ tới đột ngột quá, thần chẳng chuẩn bị gì cả! Không tiếp đãi chu đáo bệ hạ thì sao được?"
“Ngươi còn cần phải chuẩn bị sao?" Nữ đế nói: “Ái khanh, để trộm lười biếng mà thủ đoạn gì ngươi cũng dùng, số lần ngươi không chu đáo với trẫm còn ít hay sao? Trẫm không muốn nói ngươi nữa!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Sao chuyện này nữ đế lại nói ra chứ? Mất mặt quát!
Lâm Bắc Phàm chỉ đành chuyển chủ đề: “Bệ hạ, ngoài trời lạnh, chúng ta vào. nhà đi"
“Cũng được!"
Nữ đế gật đầu rồi cho đoàn người phía sau lui xuống, chỉ để lại thái giám và một cung nữ đi theo.
Dưới sự dẫn dắt của Lâm Bắc Phàm, nữ đế vào nhà, nàng nhìn trái nhìn phải rồi mỉm cười: “Ái khanh, đã hai năm rồi, hiện giờ ngươi đã trở thành thừa tướng và nguyên soái của triều đình, lại còn là một vị vương gia, quyền cao chức trọng, song sao người nhà ngươi vẫn ít thế! Ngươi cũng đâu có thiếu ngân lượng, sao không thuê thêm vài người?”
“Đúng vậy đó, nữ đế tỷ tỷ! Lâm Bắc Phàm tiết kiệm, hai năm nay chẳng thuê thêm một ai cả! Ở đây nhiều lúc toàn phải tự mình làm lấy, hoàn toàn không giống nhà của một vị quan lớn!” Tiểu quận chúa bóc mẽ.
Nữ đế tán thành, nàng hơi trách móc, nói: “Đúng vậy, quan văn võ trong triều cũng chỉ có Lâm ái khanh quyền chức cao nhất, ấy vậy mà lại sống giản dị nhất, trẫm có hơi không nhìn nổi nữa rồi!"
Danh Sách Chương: