Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trẫm không muốn nhìn thấy bọn chúng, lập tức lôi xuống chém đầu! Còn những phản thần khác và gia quyến thì giao cho Tam Ti xem xét, nhất định phải xử lý nghiêm minh!” 

 “Vâng thưa bệ hạ!” 

 Ba vị trọng thần trong triều đình đứng ra lĩnh chỉ. 

 “Bệ hạ tha mạng, thần biết sai rồi!” 

 “Xin hãy tha cho vi thần một con đường sống!” 

 Đám tội thần lớn giọng cầu xin. 

 Giang Nam vương đứng bên cạnh không nhịn được nữa, dẫu sao mấy người này cũng theo hắn ta mười mấy năm, nói ra thì cũng có đôi chút tình cảm. 

 Thế nhưng cứ nghĩ đến việc bản thân mình đã không bảo vệ được, Giang Nam vương chỉ đành coi như không nhìn thấy. 

 Một lát sau, triều đường trở nên tĩnh lặng. 

 Nữ đế đứng trên cao và nhìn Giang Nam vương, nàng mỉm cười: “Hoàng thúc, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay chăng?” 

 “Hừ! Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng có gì để nói hết!” Giang Nam vương sa sầm mặt mũi, hắn ta nói. 

 “Nói vậy tức là ngươi đã nhận tội rồi, thế thì dễ xử lí lắm!” 

 Nữ đế lớn tiếng tuyên bố: “Do Giang Nam vương dẫn binh mưu phản, làm hại đến triều đình, tội cực lớn nên hiện giờ biếm xuống làm thứ dân!” 

 Giang Nam vương nhắm chặt hai mắt tỏ vẻ tuyệt vọng. 

 Từ nay trở đi hắn ta không còn là thân vương của triều đình nữa, tất cả những vinh hoa phú quý trong quá khứ sẽ không còn liên quan gì đến hắn ta nữa. 

 “Giang Nam vương ngươi đã phạm phải tội tày trời, xứng đáng bị trừng phạt! Có điều niệm tình ngươi là hoàng thúc của trẫm, trẫm không nỡ giết ngươi nên giam ngươi vào thiên lao, cấm cửa vĩnh viễn! Không được trẫm cho phép thì không được bước ra thiên lao dù chỉ một bước!” 

 Mặt Giang Nam vương trắng bệch. 

 Mặc dù giữ được cái mạng song về sau hắn ta không còn tự do nữa. 

 “Còn về nhất mạch của Giang Nam vương…” 

 Ánh mắt nữ đế trở nên sắc bén: “Không những biếm hết thành dân thường mà còn phải giết hết, không chừa một ai!” 

 Giang Nam vương sốc đến mức cả người lảo đảo, gần như ngã quỵ xuống. 

 Giết hết tất cả tức là hắn ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không còn đời sau nữa! Điều này đối với một người cổ đại mà nói thì đúng là không thể chấp nhận được! Giang Nam vương mấp máy môi, hắn ta muốn xin nữ đế ra tay nương tình song cuối cùng chỉ đành thở dài một cách bi thương và bất lực. 

 Nếu đổi lại là hắn ta thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ giết tất thảy con cháu của phản vương, tuyệt đối không để lại hậu hoạn! 

 “Hoàng thúc, ngươi có thấy hài lòng với cách xử phạt của trẫm không?” 

 “Tạ bệ hạ… đã ban long ân!” Giang Nam vương tuyệt vọng nói. 

 “Ngươi hài lòng là tốt rồi! Hoàng thúc, mặc dù ngươi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với trẫm, song trẫm vẫn nghĩ đến tình thân giữa chúng ta. Ngươi cứ yên tâm ở trong thiên lao đi, đừng có gây thêm chuyện gì, trẫm nhất định sẽ cho ngươi dưỡng lão cả đời!” 

 Giang Nam vương chắp tay nói: “Tạ bệ hạ! Có điều trước khi vào ngục giam, bản vương muốn tố giác một người!” 

 Nữ đế sững sờ: “Hoàng thúc, ngươi muốn tố giác ai?” 

 “Hắn, Lâm Bắc Phàm!” 

 Giang Nam vương chỉ về phía Lâm Bắc Phàm, nói với sát khí bừng bừng: “Người này mới là loạn thần tặc tử thực sự! Hắn chính là tai ương hại nước hại dân! Không diệt trừ người này thì sẽ để lại hậu hoạn vô cùng!” 

 Mọi người trong triều rộ lên! 

 Ấy vậy mà Giang Nam vương lại chỉ trích Lâm Bắc Phàm là loạn thần tặc tử, là tai ương hại nước hại dân! 

 Hắn ta còn nói không giết Lâm Bắc Phàm thì sẽ nguy hại đến Đại Võ, hậu hoạn vô cùng! 

 Nữ đế len lén liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, phát hiện sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thế. Nàng bèn hỏi: “Hoàng thúc, tại sao ngươi lại vu oan, hãm hại Lâm ái khanh? Từ lúc vào triều làm quan đến nay, Lâm ái khanh đã lập cho triều ta không biết bao nhiêu công lao hiển hách. Hắn là đại thần mà trẫm vô cùng tin tưởng và trọng dụng! Ngươi nói hắn là loạn thần tặc tử, là tai ương hại nước hại dân, trẫm không tin.” 

 “Bản vương dám nói thì tất nhiên sẽ có chứng cứ!” 

 Giang Nam vương nhìn Lâm Bắc Phàm rồi lạnh lùng cười: “Các ngươi có biết bản vương có được cách chế tạo thần khí phi thiên khí cầu lớn từ đâu không?” 

 “Đừng bảo là từ chỗ Lâm ái khanh đấy nhé?” Nữ đế hỏi. 

 “Không sai, ta đã lấy từ tay tên đó đấy!” 

 Giang Nam vương nghiên răng nghiến lợi nói: “Tên giặc chó má này tham lam vô cùng, bản vương đã phải bỏ ra cả năm trăm vạn lượng bạc hắn mới chịu giao cách chế tại khí cầu lớn cho bản vương!” 

 Triều đình lại được phen ồn ào! 

 “Giang Nam vương lấy được cách chế tạo khí cầu lớn từ chỗ Lâm đại nhân ư?” 

 “Chẳng trách hồi đó chúng ta không điều tra được, ngày đêm che giấu thế thì ai mà phòng ngờ được!” 

 “Năm trăm vạn lượng bạc, hắn vẫn tham lam như vậy! Thế nhưng hắn có gan tham ngần ấy tiền sao?” 

 “Đó giờ hắn là người cực kì to gan, làm gì có gì hắn không dám chứ?” 

 “Cũng phải!” 

 Mọi người bàn tán sôi nổi, còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn thản nhiên vô cùng… 

 “Ngoài ra vẫn còn nữa!” 

 Giang Nam vương phẫn nộ, hắn ta chỉ vào Lâm Bắc Phàm và nói: “Bản vương cũng lấy được cách chế tạo tàu đệm khí từ tay hắn, việc này đã tiêu tốn sáu trăm vạn lượng bạc của bản vương!” 

 Triều đình tiếp tục sục sôi! 

 “Giang Nam vương lấy được cách chế tạo tàu đệm khí từ tay Lâm đại nhân ư?” 

 “Lại còn sáu trăm vạn lượng, đúng là quá tham!” 

 “Tội quá lớn, sau hắn dám làm như vậy?” 

 Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn chẳng buồn cũng chẳng vui. 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK