Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Sáng sớm ngày hôm sau, có người trông thấy hai người kiếm tiên và đao thánh ở ngoài thành, mặt mũi sưng vù, quần áo tả tơi, phải đỡ nhau mà đi.

Cảnh tượng chấn động lòng người ấy nhanh chóng truyên vào trong kinh thành, tạo nên làn sóng bàn tán lớn.

"Kiếm tiên và đao thánh bị làm sao thế nhỉ, ai có thể đánh bọn họ ra nông nỗi này cơ chứ?”

"Bọn họ đều là Tông Sư có thể lấy một địch hàng  vạn, là nhà vô địch đương thời, còn kẻ nào có thể đánh bọn họ thành thế này?"

"Muốn đánh bọn họ ra nông nỗi này hẳn phải do Đại Tông Sư ra tay! Nhưng khắp cả thiên hạ có được mấy vị Đại Tông Sư? Bọn họ đều là rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, ai lại tới đây đánh nhau làm gì?"

"Có lẽ là sau trận chiến trên trời, hai người đó cảm thấy vẫn chưa đã ghiền nên lại âm thần đánh thêm một trận nữa! Chẳng qua lần này ra tay nặng quá nên kết quả mới thành ra thế này!"

"Nói có lý lắm!"

Mọi người không ngừng đồn đoán. 

Giả thiết được tán đồng nhiêu nhất là vết thương trên người hai bọn họ chỉ là do đánh nhau mà có, chẳng qua ra tay hơi nặng một chút mà thôi.

Thật chẳng thể tin nổi bọn họ lại bị cùng một người đánh.

Mà người đó cũng không phải Đại Tông Sư gì cả, chỉ là một chàng trai trẻ vừa thăng cấp trở thành Tông Sư, chẳng có chút danh tiếng nào mà thôi.

Lâm Bắc Phàm nghe tin liền tới chỗ bọn họ, thấy hai người chật vật như thế, hắn vô cùng kinh ngạc: "Hai vị lão ca, các ngươi bị làm sao thế này? Sau cuộc chiến trên trời, các ngươi lại đánh thêm một trận nữa đấy à?"

Đao thánh gượng cười, lắc đầu: "Đừng nhắc tới nữa! Lão đệ, nhắc tới chuyện này ta lại muốn khóc!"

Kiếm tiên cũng thở dài một hơi.

Nhớ lại trận chiến tối hôm ấy, trong lòng hắn ta vẫn còn sợ hãi.

Ảnh đế Lâm Bắc Phàm chớp mắt, trông có vẻ đã hiểu mà cũng giống như chẳng hiểu gì cả: "Thôi được. rồi, tạm thời đừng nói nhiều như thế làm gì! Hai vị lão ca theo ta về đi! Trong nhà ta có loại thuốc trị thương tốt nhất, chúng ta chữa khỏi vết thương đi đã rồi nói tiếp!"

"Cũng được!"

Hai người bọn họ gật đầu, tình trạng của bọn họ hiện giờ quả thực cần phải dưỡng thương.

Bọn họ cũng chẳng có nơi nào để đi nên cũng chỉ đành ở lại nhà của Lâm Bắc Phàm. Vì vậy, Lâm Bắc Phàm đón bọn họ về nhà.

Sau đó hắn lệnh cho Đại Lực và Tiểu Thúy sắc. thuốc, rồi lại tự mình bôi thuốc cho bọn họ. Trong lúc bôi thuốc, bọn họ lại chủ động nhắc đến chuyện này với Lâm Bắc Phàm.

"Vất thương trên người bọn ta do một tên cường giả vô danh gây ra!" Đao thánh nói.

Mọi người sửng sốt đến nỗi tái cả mặt: "Vết thương của các ngươi do một tên cường giả vô danh đánh sao? Nhưng rõ ràng các ngươi là Tông Sư cơ mà, là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, ai có thể đánh lại các ngươi?"

"Bọn ta cũng không biết kẻ đó là ai! Không biết tên của hản là gì, cũng chẳng biết mặt mũi hắn ra sao, nhưng hắn thật sự là một cường giả, thực lực rất mạnh, là người mạnh nhất mà bản tọa từng gặp từ trước đến giờ"

Giọng nói của đao thánh trở nên nghiêm túc: "Tối hôm qua, sau cuộc chiến trên trời, bản tọa vốn định quay về nghỉ ngơi cho khỏe và suy ngẫm thật kỹ về trận đại chiến này, nhưng đột nhiên cảm giác được một trận gió lớn thổi tới, cơn gió ấy còn cuốn theo một luồng khí tức. rất khủng khiếp, ta tò mò nên đã đuổi theo cơn gió ấy để xem người đó là ail" 

 "Khi ấy, hắn đứng vững vàng giữa không trung, cách mặt đất tới cả trượng! Không thể nhìn rõ mặt mũi, cũng không biết hắn từ đâu đến, nhưng hắn lại khiến bản tọa cảm thấy hắn rất mạnh, rất nguy hiểi

"Hắn nói đao của bản tọa không tốt, nên bản tọa đã rút đao thử phân cao thấp với hắn một lần!"

"Thế tình hình ra sao?" Mọi người đồng thanh hỏi.

"Thì như các ngươi đã thấy, bản tọa thua rồi, bị đánh thành một đống bùn nhão chứ sao!"

Đao thánh nói mà miệng đắng ngắt: "Còn chưa đánh được mười mấy hiệp mà người kia đã tay không đánh bại một người cầm thần binh lợi khí trong tay như ta rồi! Không ngờ ở trước mặt hắn, bản tọa lại chẳng có sức mà đánh trải"

"Ặc!" Mọi người hít vào một hơi.

Vị Tông Sư giỏi dùng đao này lại chẳng có sức mà đánh trả khi ở trước mặt người kia!

Người kia khủng khiếp đến vậy sao?

"Sau đó, kiếm tiên chạy tới, cũng đánh một trận với người kia!"

"Thế tình hình ra sao?" Mọi người lại đồng thanh hỏi.

"Bản tọa cũng thua, thua không còn một manh giáp. luôn!" Kiếm tiên lẩm bẩm. 

"Ôi! Thật khủng khiếp!" Mọi người hít vào một hơi.

Không ngờ đối phương lại liên tiếp đánh bại hai vị Tông Sư!

Tiểu quận chúa không nhịn được mà hỏi: "Đến cả các ngươi mà hắn cũng có thể đánh bại, vậy hắn chắc hẳn là một vị Đại Tông Sư đây?”

Đao Thánh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu cười với vẻ gượng gạo: "Không nhìn ra được! Cảm giác mà người đó mang lại cho bản tọa là Tông Sư! Nhưng thực lực mà hắn bộc lộ ra lại vượt xa một Tông Sư bình thường! Cho. dù không phải Đại Tông Sư thì có lẽ cũng cách cảnh giới ấy không xa nữa đâu!"

"Hơn nữa hình như người đó vẫn còn rất trẻ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK