“Nghe ta an ủi, giờ ngươi thấy thế nào?” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi hỏi.
“Đa tạ công tử an ủi, trái tim ta càng nguội lạnh hơn rồi"
Quách thiếu soái xoa lồng ngực buốt giá của mình rồi nói.
“Trời nóng, lạnh lại hóa tốt! Nhân lúc tim ngươi lạnh thì trở về nghỉ ngơi đi, chúc ngươi tối nay mơ thấy ác mộng nhé!”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay.
Khóe miệng Quách thiếu soái co giật: “Cảm ơn công tử, ta về đây!”
Cuối cùng, dưới sự an ủi của Lâm Bắc Phàm, hai người Mạc Như Sương và Quách thiếu soái đều đã nghĩ thông và quyết định cải tà quy chính, đứng về phía Lâm Bắc Phàm, đồng thời tiếp tục giữ liên lạc giữa hai bên.
Lâm Bắc Phàm vui lắm, mặc dù hai người này hơi ngốc nhưng lại rất hữu dụng! Lừa ai cũng dễ!
Nhất là một nữ tử ngốc nghếch như Mạc Như Sương, Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn chẳng cần phải giở mánh khóe với nàng!
Chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi cũng đủ kiến nàng làm mọi chuyện rồi!
“May mà gặp được ta, bằng không bị người ta bán còn giúp người ta kiếm tiền. Chi bằng đếm tiền cho ta còn hơn! Ít nhất ta chỉ lợi dụng mỗi mình ngươi thôi, những cái khác ta bỏ hết!”
Một ngày cứ thế trôi qua, Lâm Bắc Phàm trở lại kinh thành.
Nắng hạn gặp mưa rào, buổi tối hắn và Lý Sư Sư an ủi nhau, một đêm phong lưu là chuyện dĩ nhiên.
Ngày hôm sau, hắn lại lên triều.
Vẻ mặt nữ đế hớn hở, nàng nhìn Lâm Bắc Phàm, đoạn bảo: “Lâm ái khanh, quả nhiên ngươi không làm trẫm thất vọng! Buổi tối tới Đường Châu, ngày hôm sau đã giải quyết được loạn phản binh mà chẳng tốn chút
binh lực nào! Đại Võ có ngươi đúng là may mắn!”
“Tất cả đều nhờ công lao của bệ hạ, vi thần không dám tranh công!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
“Lâm ái khanh, bước lên nghe chỉ!”
Nữ đế lớn giọng nói.
“Thần có mặt!”
Nữ đế: “Trong trận chiến giữa các tông sư, Lâm ái khanh đã dẫn đầu binh lính, tới khuyên hai vị tông sư rời khỏi kinh thành, từ đó làm giảm tỉ lệ thương vong, bảo vệ thể diện của triều đình ta!”
“Khi luyện binh trên sông, Lâm ái khanh đã kịp thời phát hiện có cao thủ nhúng tay phá hoại buổi diễn tập quân sự và đánh cắp túi khí của chúng ta, sau đó Lâm ái khanh đã bẩm báo với triều đình và giảm thiếu tổn thất cho triều ta, một lần nữa bảo vệ được danh dự của triều đình!”
“Tới nay, Lâm ái khanh lại giải quyết được loạn phản binh ở Đường Châu, công lao vô cùng to lớn!”
“Thế nên trẫm quyết định thăng chức quan cho Lâm ái khanh lên thành quan viên hàng chính tứ phẩm, tiếp tục đảm nhiệm tế tửu tại Quốc Tử Giám!”
“Ban thưởng trăm mẫu ruộng, hai vạn lượng bạc, mười viên trân châu Ngọc Long...”
Sau đó lại là một màn ban thưởng hào phóng.
Lâm Bắc Phàm đã quen với việc được thưởng, mà bách quan cũng vậy!
Tuy nhiên dù đã quen, song bách quan vẫn đố kị vô cùng! Đã thế bọn họ còn vô cùng tức giận!
Cái tên khốn khiếp đó lại phát tài nữa rồi! Hơn nữa còn phát tài ngay dưới mí mắt của mình chứ!
Thế nhưng chẳng ngờ, bọn họ lại không có tư cách phản đối những công lao mà tên khốn khiếp ấy đã lập được trong thời gian gần đây!
Chỉ có thể nói tên hồ ly này các ngày càng khó đối phó!
Nữ đế ban thưởng xong, Lâm Bắc Phàm bèn lớn giọng nói: “Tạ bệ hại”
Nữ đế cười tươi rói: “Lâm ái khanh, ngươi chính là rường cột của nước nhà, trẫm rất coi trọng ngươi! Hi vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững sơ tâm, phấn đấu nỗ lực vì nước vì dân!”
“Vâng thưa bệ hạ! Giờ thần có chuyện muốn dâng tấu ạt"
“Ái khanh có chuyện gì cứ việc nói!” “Vâng thưa bệ hại”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, hắn lau nước mắt rồi nói: “Lần này thần được lệnh tới Đường Châu khuyên răn phản binh, ban đầu đã định sẵn sẽ phải phái binh đi trấn áp, song những chuyện mà phản binh làm lại khiến thần cảm động vô cùng!”
“Mặc dù bọn họ đã giết tổng binh và các thiên tướng, song trong lòng họ vẫn luôn có Đại Võ, luôn xem mình là quân nhân của Đại Võ và không muốn rời đi! Bởi lẽ bọn họ biết sau khi rời đi thì sẽ thực sự trở thành phản quân!”
“Cuối cùng bọn họ thà chịu mười quân trượng của bổn quan chứ không chịu rời khỏi quân doanh! Những chiến sĩ đó trung thành, yêu nước và dễ thương xiết bao!” Nữ đế gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Thế nhưng lại có người vì lòng tư mà tham ô quân lương của những chiến sĩ đó, không xem họ là người, còn đánh mắng chửi rủa, quả thực vô cùng độc ác, không thể dung thứ!”
“Những người như vậy không biết có bao nhiêu?” “Bệ hạ”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, hắn thành khẩn nói: “Phải biết rằng dân chúng là gốc rễ của một quốc gia, binh lính là nền tảng của một quốc gia! Nếu không bảo vệ lợi ích của các quan binh tướng sĩ thì về sau lòng quân sẽ không vững, sức chiến đấu thiếu hụt, lấy đâu ra năng lực mà bảo vệ Đại Võ, bảo vệ dân chúng? Vậy thì Đại Võ ta sẽ bị hủy hoại mất!”
“Ái khanh nói chí phải!” Nữ đế gật đầu: “Thế ái khanh có đề xuất gì không?”
“Bắt buộc phải điều tra chặt chế tất cả các tướng sĩ! Một khi đã điều tra ra thì quyết không tha!”
Lâm Bắc Phàm hùng hồn nói: “Bên trên bất chính bên dưới ät loạn! Vi thần cho rằng có thể bắt đầu điều tra từ binh bộ rồi triển khai ra toàn quân!”
Nữ đế mỉm cười: “Ái khanh nói có lí đấy! Nếu Lâm ái khanh phụ trách đi, trẫm tin ngươi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ và không làm trẫm thất vọng!”
Danh Sách Chương: