Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như thế, khoảng một tuần lễ trôi qua.

Vết thương đã hồi phục được bảy, tám phần nên bọn họ quyết định rời khỏi đây, cùng nhau đến chào tạm biệt Lâm Bắc Phàm.

“Lâm công tử, mấy hôm nay bọn ta đã làm phiền ngươi quá, cảm ơn ngươi rất nhiều! Nhưng thời gian đã chậm trê quá nhiều rồi, bọn ta còn có chuyện quan trọng nhất định phải quay về nên đến đây nói câu tạm biệt với ngươi!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu thấu hiểu: “Ta không giữ các ngươi ở lại nữa vậy, đi đường cẩn thận nhé!”

“Đa tạ Lâm công tử đã hiếu cho! Núi sông còn gặp nhau, mong rằng sau này chúng ta có thế gặp lại!” Mạc Như Sương chắp tay nói.

“Bảo trọng!” Quách Thiếu Soái cũng chắp tay đầy trịnh trọng.

Sau đó, tranh thủ buổi tối, hai người vượt mái băng tường mà đi.

Trước khi đi, Mạc Như Sương còn nhìn Lâm Bắc Phàm một lúc với vẻ lưu luyến rồi mới phóng đi.

Hai người dùng khinh công nhanh chóng trôn ra khỏi kinh thành, một đường thẳng tiến.

Lúc này, Quách Thiếu Soái đã im lặng một hồi lâu đột nhiên hỏi: “Sư tỷ, có phải ngươi thích Lâm Bắc Phàm rồi hay không?”

Dáng người yêu kiều của Mạc Như Sương thoáng run lên, nàng giả vờ thản nhiên mà đáp: “Sư đệ, tại sao ngươi lại nói như vậy?”

“Thích một người là chuyện không thể giấu giếm nổi! Từ trước tới nay ta chưa từng thấy ngươi quan tâm chăm sóc một nam nhân nào như vậy hết! Ta đã nhận ra cả rồi, ngươi đừng hòng nói dối ta!” Quách Thiếu Soái nói, trong lòng chua chát.

Sư tỷ xinh đẹp của hắn ta cuối cùng vân bị cái tên đó hớp hồn mất rồi.

Thật khốn kiếp mà!

Mạc Như Sương thở dài, vừa cười khổ vừa đáp: “Thích thì đã sao? Không thích thì đã sao? Dù sao thì chúng ta cũng chẳng phải người đi trên cùng một con đường!”

“Hắn là người của triều đình, chúng ta là người trong giang hồ! Hắn là thân tín của nữ đế bệ hạ, còn chúng ta là người đi theo vương

2/6

gia! Chúng ta… chắc chắn không thể ở bên nhau được!”

Quách Thiếu Soái gật đầu, không nói nhiều nữa.

Hai người tiếp tục lên đường.

Sau khi hai người Mạc Như Sương đi rồi, cuộc sống của Lâm Bắc Phàm quay về như bình thường.

Nhưng gần đây đã xáy ra một chuyện khiến hắn rất vui vẻ, “lợi ích” mà Cáp Mộc vương tử của nước Đa La hứa hẹn đã được gửi tới rồi.

Bọn họ đã đưa trước ba mươi vạn lượng, cho nên bây giờ tổng cộng còn ba trăm hai mươi vạn.

Phần lớn đã được đổi thành ngân phiếu, còn kèm theo một số món vàng bạc châu báu quý giá được len lén tặng tới tay Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm thật sự rất vui vẻ: “Có số tiền này, cộng thêm ba trăm năm mươi vạn lượng mà trước đó mình tham từ trong tay đám nha nội vậy tổng cộng được sáu trăm bảy mươi vạn lượng, có thế tăng thêm một cấp cho bản thân rồi! Hệ thống, quyết toán

cho ta luôn đi!”

[Tinh! Kí chủ đã tham ô sáu trăm báy mươi vạn lượng vàng bạc châu báu, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản của hai người Phong Thần và Bất Khốc Tử Thần (tiền kỳ)!]

Hai luồng sức mạnh đầy dồi dào dung nhập vào cơ thể của Lâm Bắc Phàm.

Tiên Thiên!

Đây là sức mạnh của Tiên Thiên!

Hai luồng sức mạnh này đều thuộc cấp bậc Tiên Thiên!

Tiếp sau đó, còn có cả kinh nghiệm luyện võ dày dặn dung nhập vào trong đầu hắn.

[Phong Thần Thoái], [Bài Vân Chưởng]…

Lâm Bắc Phàm ngồi xếp bằng xuống, điên cuồng hấp thu.

Thực lực của hắn bắt đầu tăng lên với tốc độ cực nhanh và vẫn đang tiếp tục tăng, sau đó bùng phát, cuối cùng cũng phá vỡ một bình cảnh to lớn…

Tốn hơn một canh giờ, cuối cùng hắn cũng hấp thu xong hai luồng sức mạnh này.

Hắn mở mắt ra, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

“Tiên Thiên Ngũ phẩm! Bây giờ mình đã là cao thủ Tiên Thiên Ngũ phẩm rồi!”

Tiên Thiên Ngũ phẩm, trong số các võ giả cấp bậc Tiên Thiên cũng đã là cường giả một phưong rồi, sở hữu chân khí hùng hậu hơn, còn ngộ ra nhiều điều ở phương diện kinh nghiệm luyện võ, đánh nhau với mấy tên cường giâ Tiên Thiên Lục phẩm hoàn toàn không thành vấn đề!

Còn với cường giả Hậu Thiên thì đại khái có thể làm đối thủ bị thương!

Giờ hắn đã có thể dễ dàng đánh bại bốn, năm hẳn của trước đây!

Ngoài thực lực được gia tăng khủng khiếp ra, hẳn còn nhận được nhiều kinh nghiệm luyện võ và cả tuyệt học hơn.

Ví dụ như [Phong Thần Thoái] chẳng hạn, đây là một loại công phu dùng chân với tốc độ cực nhanh, uy lực rất mạnh mẽ, hắn mà luyện thành công công phu nhày có thể đi lại như gió, thậm chí là cưỡi gió mà đi, giống như thần gió vậy!

Hơn nữa còn có thể luyện được khá

năng tấn công mạnh mẽ, không ai cản nổi!

Sau khi dung hợp với hai người kia, hắn còn có được một loại năng lực khủng khiếp nhất!

Ma Kha Vô Lượng!!!

Bởi vì hai người bọn họ, một người đại diện cho gió, một người đại diện cho mây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK