Hiển nhiên tướng quân Đại Viêm cũng không nhường, hắn ta giơ cao thanh đao trong tay, rống lên giận dữ: “Đây là ý trời, xương rồng là của Đại Viêm chúng ta, bảo vệ xương rồng, không cho người khác chạm vào!"
“Giết!” Ba mươi vạn quân Đại Viêm đồng thanh hô lên giận dữ.
Hai bên lại đánh nhau tiếp, đánh đến vô cùng ác liệt, máu tươi nuộm đỏ bờ biển.
Cuối cùng, ba mươi vạn quân Đại Viêm vẫn không thể địch lại đám đông, bị đánh đến tan tác, toàn quân bị diệt.
Nhưng những binh mã khác cũng thiệt hại nặng nề, thắng nhưng cũng là thăng thảm.
Có điều, nhìn thấy thần vật xương rồng sắp có được trong tay lại phát hiện ra tất cả đều đáng giá.
“Xương rồng... cuối cùng cũng là của chúng ta rồi!"
Thế nhưng lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xương rồng lại bay lên, lượn vòng như con rắn bay lên trời cao.
“Xương rồng! Đừng đi mà!"
“Mau về đây!"
Cuối cùng, hô vẫn hoàn hô, cũng không hô ra nổi nữa.
Xương rồng biến mất giữa đám mây đen, không còn trông thấy nữa...
Sau khi trận đại chiến kết thúc, mọi người tiến hành kiểm kê thương vong.
Đại Hạ hoàng triều tổng cộng phái hai mươi vạn thủy quân, nhưng có mười sáu vạn thủy quân đã chôn thây trong biển sâu, bảo thuyền tổn thất đạt đến năm trăm chiếc, thiệt hại cũng không thể nói là không nặng. Đại Viêm hoàng triều tổn thất nặng nề nhất, vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được bốn mươi vạn thủy quân nhưng toàn quân đã bị diệt, còn có ba mươi vạn bộ binh, tính hết cả vào, tổng thiệt
hại đạt đến con số bảy mươi vạn kinh người.
Binh lực thiệt hại như thế, đối với một hoàng triều mà nói cũng là nặng đến mức không thể chấp nhận được.
Về phần những thế lực khác, hiển nhiên thiệt hại cũng không nhỏ. Trả cái giá khổng lồ như thế, vậy mà chẳng ai có được xương rồng.
Thế nhưng mọi người vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm xương rồng như cũ, vẫn phái binh mã tới chăm chỉ tìm kiếm.
Trong đó, Đại Viêm hoàng đế không để ý quần thần phản đối, lại phái thêm ba mươi vạn binh mã tới đây. Đại Hạ hoàng triều cũng tăng thêm mười vạn thủy binh tới.
Nhưng từ sau ngày đó, xương rồng cũng không còn xuất hiện nữa, giống như chỉ tới nhân gian một chuyến, chơi đủ rồi thì về thôi.
Lâm Bắc Phàm làm bộ làm tịch mấy ngày liền, sau đó lấy lý do công vụ bận rộn mà trở về.
Tại Đại Võ hoàng triều.
Lâm Bắc Phàm thỉnh tội với vẻ mặt áy náy: “Khởi bẩm bệ hạ, lần này vi thần lĩnh chỉ tới bờ biển Đông Hải đón xương rồng về, nhưng bởi vì cạnh tranh ác liệt, cuối cùng lại tay trắng trở về, cô phụ sự tín nhiệm của bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội!"
Nữ đế mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cười đáp: “Ái khanh, chuyện này không thể trách ngươi được! Xương rồng chính là thần vật, được trời đất bảo vệ! Người bình thường cũng không thể có được nó! Ái khanh, tuy ngươi không có được xương rồng nhưng những người khác cũng không có được, chuyện này không thể đổ lên đầu ngươi!"
“Cảm ơn bệ hạ đã lượng thứ!” Lâm Bắc Phàm cảm động rơi nước mắt.
“Hơn nữa, theo như trẫm được biết, khi ấy có hơn trăm vạn người tranh giành xương rồng, ngoài binh mã tới từ Đại Viêm, Đại Hạ ra, còn có các thế lực tới từ giang hồ nữa, trận cạnh tranh vô cùng ác liệt, thương vong to lớn!"
"Ví dụ, Đại Viêm gần đây vẫn luôn giở trò xấu với chúng ta, trong trận chiến này lại tổn thất bảy mươi vạn binh mã, nguyên khí đại thương! Còn có Đại Hạ cũng tổn thất mười lăm vạn thủy binh!"
“Ái khanh, ngươi có thể giảm thiểu thiệt hại của triều ta, thậm chí không có tổn thất dưới cục diện như thế đã được tính là không tồi rồi! Trẫm vô cùng khen ngợi, ái khanh không hổ là rường cột nước nhài"
“Cảm ơn bệ hạ đã khen, vị thần hổ thẹn không dám nhậ hãi.
” Lâm Bắc Phàm sợ Nữ đế lớn tiếng nói: “Triệu tướng quân, Lâm tướng quân... các ngươi tiến lên nghe phong”
Mười tám vị tướng quân được điểm tên, tất cả đều mừng rỡ đứng ra: “Có thần!"
“Lần này trong chuyến đi tới Đông Hải, các ngươi tuân theo mệnh lệnh của thừa tướng, gây ra thương vong và thiệt hại to lớn cho Đại Hạ, trấm vô cùng khen ngợi! Cho nên, thưởng”
Nữ đế tung một loạt phần thưởng xa hoa ra.
Mười tám vị tướng quân này vui mừng muốn xỉu, làm việc với nguyên soái quả nhiên có thịt ăn!
Tranh thủ lần sau có cơ hội lại bám càng tiếp!
“Tạ bệ hạ ban ơn!”
“Chăm chỉ làm việc, trãẫm sẽ không bạc đãi các ngươi!"
Nữ đế cười hòa nhã: “Về phần Lâm ái khanh, trẫm không thưởng cho ngươi
nữa! Bây giờ ngươi đã có hết rồi, thiếu gì thì nói với trẫm, trẫm sẽ sắp xếp cho ngươi!
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói. của thừa tướng làm giờ hành chính.
šp sau đó, hắn lại trở về cuộc sống
Buổi sáng vào tảo triều, tảo triều xong thì ở lại Chính Sự đường trong hoàng cung giúp nữ đế phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự. Buổi trưa ở lại ăn cơm với nữ đế, buổi chiều thì đi xử lý chuyện ở nha phủ và Quốc Tử Giám, vô cùng có quy luật.
Về phần tối, khà khà, cái này không cần thiết phải nói nữa.
Mà Lâm Bắc Phàm phát hiện ra trong khoảng thời gian này, tiểu quận chúa trở nên dính người hơn trước.
Lúc ở trong hoàng cung thường xuyên xuất hiện, cùng hắn xử lý quốc sự.
Khi kết thúc một ngày làm việc và về nhà, nàng cũng thường xuyên xuất hiện, cùng ăn cơm uống rượu và nói chuyện.
Về phần tối, còn thường xuyên qua đêm ở Lâm phủ.
Trong Lâm phủ đã có một căn phòng nhỏ của nàng.
Danh Sách Chương: