Bỗng chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Bắc Phàm. Hắn thấy hơi hoang mang, Tử Nguyệt công chúa tới tìm hắn đấy hả?
Hắn ho khan một tiếng, đoạn bảo: “Đúng thật nàng là bạn của ta, khó khăn lắm mới tới tìm bản quan, bản quan gặp nàng đã vậy! Các vị cứ tiếp tục ăn uống, không cần để ý đến ta.”
Chu tướng quân lớn giọng nói: “Được được được! Mọi người cứ tiếp tục ăn uống đi, tuyệt đối không được làm phiền đến nhã hứng của Lâm đại nhân!”
“Chắc chắn không làm phiền!”
“Lâm đại nhân không quay lại cũng không sao!”
…
Mọi người bật cười ha ha, Lâm Bắc Phàm rời đi với vẻ cạn lời.
Hắn chậm rãi ra ngoài cửa, quả nhiên hắn trông thấy Tử Nguyệt công chúa.
Lúc này nàng vẫn đang mặc bộ đồ màu tím như ngày xưa, trên mặt đeo tấm voan mỏng màu tím. Mặc dù không nhìn rõ dung mạo, song trông vẫn duyên dáng yêu kiều, dáng người yểu điệu, mấy tên nam tử xung quanh nhìn mà hai mắt muốn dựng đứng lên.
Lâm Bắc Phàm bước tới, mỉm cười hỏi: “Tử Nguyệt cô nương, sao ngươi tới đây vậy?”
Tử Nguyệt công chúa tiến lên, nhìn Lâm Bắc Phàm bằng đôi mắt ẩn giấu tình cảm: “Đại nhân, ta… nhớ ngươi!”
Hay lắm, vừa mở miệng ra đã nói một câu to gan như vậy, đúng là biết trêu ghẹo người khác!
Nữ nhân này càng ngày càng xấc xược, càng lúc càng hút hồn! Ngươi tưởng ta không làm gì được ngươi hay sao?
Có điều trông thấy ánh mắt hâm mộ của nam tử xung quanh, Lâm Bắc Phàm không khỏi thấy vui vẻ, hắn hơi phê rồi đó!
Mặc dù nữ nhân này to gan nhưng đúng là khiến hắn nở mày nở mặt!
“Tử Nguyệt cô nương, ngươi đi theo ta, chúng ta vào phòng nói chuyện!”
“Mời Lâm đại nhân!”
Hai người dần dần khuất bóng.
Thế nhưng những tin đồn về Lâm Bắc Phàm và Tử Nguyệt cô nương đã nhanh chóng xuất hiện.
Tới nơi ở mà Chu tướng quân sắp xếp cho Lâm Bắc Phàm, bọn họ vào thư phòng xong, Lâm Bắc Phàm mời Tử Nguyệt công chúa ngồi rồi nói: “Ở đây không phải Lâm phủ nên điều kiện có hạn, mong công chúa đừng chê cười!”
“Sao có thể chê cười được? Có thể gặp được quân sư ở đây, ta vui còn không kịp nữa là!”
Tử Nguyệt công chúa tháo tấm voan mỏng trên mặt xuống, nàng nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm như thể có nhìn thế nào cũng không đủ vậy.
Lâm Bắc Phàm bị nhìn mà thấy hơi gượng gạo: “Đủ rồi đó công chúa, đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như vậy nữa!”
“Ánh mắt như nào?” Tử Nguyệt công chúa lấy làm lạ hỏi.
“Thì ánh mắt như hiện giờ của ngươi ấy, vừa thích vừa mong ngóng, trong mong ngóng còn có chút xấu hổ như kiểu vừa mới biết yêu ấy…”
Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi, nói: “Công chúa điện hạ, mị công của ngươi càng lúc càng mạnh, công lực càng ngày càng thâm hậu rồi!”
Tử Nguyệt công chúa chớp mắt: “Vậy sao? Nhưng bản cung đâu có mị hoặc gì đâu!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Tử Nguyệt công chúa cười khúc khích, nàng đắc ý nói: “Bản cung biết rồi, là quân sư ngươi đã động lòng! Trong lòng ngươi có phải cũng hơi hơi… thích bản cung rồi không?”
Nói đoạn, nàng chớp mắt với Lâm Bắc Phàm như phóng điện. Lâm Bắc Phàm thấy ngại: “Công chúa đừng nói linh tinh nữa, làm gì có chuyện ấy?”
Tử Nguyệt công chúa khẽ nghiêng người, gương mặt nàng tựa hoa, mắt lại chớp: “Thực sự không có à?”
Lâm Bắc Phàm ngại ngùng nói: “Ban đầu thì không, giờ thì có một chút!”
“Thật à?”
Tử Nguyệt công chúa mừng rỡ, nàng lại tiến gần thêm một bước, hỏi: “Ngươi thích ta ở điểm nào?”
“Ta thích ngươi cách xa ta một chút!”
Tử Nguyệt công chúa: “…”
Nụ cười trên mặt Tử Nguyệt công chúa tắt lịm, nàng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Quân sư, ngươi đúng là không hiểu phong tình, chúng ta nói chính sự đi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Công chúa nói phải!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: