“Ta nói cho các ngươi biết, mới ngày hôm qua thôi…”
Tiểu nhị nhỏ giọng nói: “Khi các quan trong triều và nữ đế đến tuần tra tại Quốc Tử Giám, bọn họ đồng loạt tiến cử với nữ đế để Lâm Bắc Phàm được thăng thêm một cấp quan! Người ta làm việc ờ Quốc Tử Giám còn chưa được một tháng, chưa đạt được thành tựu gì mà đã cho người ta thăng thêm một chức quan rồi! Nếu trong chuyện này không liên quan đến lợi ích gì đó thì đến con chó cũng chẳng tin nổi!”
“Đây chính là sự bảo vệ của chúng quan, triều đinh còn đen tối hơn cá những gì chúng ta tưởng tượng!”
Tiểu nhị quán rượu thổn thức: “Dù sao ta cũng đã hoàn toàn thất vọng về triều đinh rồi! Sống cho tốt cuộc sống của chính minh thôi!”
Nói rồi, tiếu nhị rời đi mất.
Hai người Mạc Như Sương vẩn ngồi ờ chỗ cũ, mãi thật lâu sau mới bình tĩnh lại được.
“Sư tỷ, chúng ta còn tới tìm hắn nữa không?”
Mạc Như Sương lắc đầu, thở dài: “Chim sẻ sao biết được chí chim hồng! Hắn và chúng ta không phải người đi trên cùng một con đường, đến gặp để làm gì cơ chứ? Chỉ làm chúng ta mệt mỏi hơn mà thôi, chẳng bằng không gặp nữa! Chúng ta vần nên tiếp tục tìm kiếm Dạ Hiệp thì hơn, hắn mới là người đi trên cùng một con đường với chúng ta!”
“Sư tỷ, nhắc tới Dạ Hiệp đột nhiên ta nghĩ ra một ý tường hay!”
“Ý tướng gì?” Mạc Như Sương quay đầu lại hỏi.
“Sư tỷ, chúng ta dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang đi, thế nào?”
“Làm thể nào đế dụ rắn ra khỏi hang?” Mạc Như Sương lại hỏi.
Quách Thiếu Soái cười ha ha: “Chúng ta có thể đóng giá làm Dạ Hiệp, ban đêm đi phát tiền, để người ta bàn tán! Dạ Hiệp biết chuyện nhất định sẽ không nhịn được mà xuất hiện! Đến lúc đó chúng ta có thể nói chuyện với hắn rồi!”
Mạc Như Sương gật đầu, cười bâo: “Cách này hay đấy! Nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền đây, chúng ta không có nhiều tiền đâu!”
“Tất nhiên là lấy từ nhà tên tham quan Lâm Bắc Phàm kia rồi! Hắn tham ô nhiều tiền như thế khiến toàn dân vô cùng oán hận, chúng ta lấy tiền của hắn cũng là cướp của người giàu chia cho người nghèo mà thôi! Hơn nữa, ta còn có thể nhân cơ hội đâm hắn một đao, coi như trừ hại cho dân chúng!” Ánh mắt của Quách Thiếu Soái xuất hiện một tia sát ý.
Trong đầu Mạc Như Sương lại bỗng hiện ra một gương mặt trong sáng như ngọc, nàng nói với vẻ tiếc nuối: “Đổi người khác đi, dù sao hắn cùng từng có ơn chỉ đường cho chúng ta, khi cùng hắn uống rượu cũng có chút câm tình! Mặc dù hắn tội đáng muôn chết nhưng chủng ta không thể làm trái đạo nghĩa giang hồ! Nếu lần sau hắn mạo phạm chúng ta, khi ấy chúng ta hãy ra tay cũng không muộn!”
“Được, ta nghe lời ngươi!” Quách Thiếu Soái gật đầu với vẻ không cam tâm cho lắm.
Vậy là tốt hôm ấy, bọn họ lẻn vào nhà một tên tham quan cướp đi một ít bạc, sau đó giả làm Dạ Hiệp đi phát tiền trong đêm.
Sáng ngày hôm sau, khắp nơi đều rộ lên chuyện liên quan đến Dạ Hiệp, mọi người sôi nổi truyền tai nhau.
Lý Sư Sư bối rối, nhỏ giọng hỏi: “Phu quân, tối hôm qua ngươi…”
“Tuyệt đối không thể nào!” Lâm Bẳc Phàm khẳng định: “Ngươi cũng biết mà, tối hôm qua ta ôm ngươi ngủ cả đêm, không hề rời khỏi chăn!”
“ừ, phu quân nói phải!” Lý Sư Sư đỏ mặt.
“Nhưng Dạ Hiệp này là…”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta không biết, ta cũng cám thấy kỳ lạ! Hay là có người sùng bái Dạ Hiệp nên cũng làm việc giống ta! Dù sao thì sức mạnh của lòng hâm mộ cũng rất lớn mà!”
“Phu quân nói có lý!” Lý Sư Sư gật đầu.
“Thật ra như thế cũng tốt!” Lâm Bắc Phàm cười báo: “Có người làm việc tốt thì Dạ Hiệp thật là ta đây có thể rửa tay gác kiếm rồi! Dù sao gần đây trời cũng đã bắt đầu trớ lạnh, không nên ra ngoài vào buổi tối, vẫn là ớ trong chăn ấm hơn!”
“Một Dạ Hiệp dừng lại sẽ có hàng nghìn Dạ Hiệp khác ra tay!”
Lý Sư Sư gật đầu lia lịa: “Phu quân nói đúng lắm! Buổi tối ra ngoài phát tiền quá nguy hiểm lại dễ bị bại lộ, bị quan phủ đuổi
giết! Sau này ngươi vẫn nên đưa thẳng tiền cho Bạch Quan âm đại nhân thì hơn, nàng ấy sẽ biết cách giải quyết đúng đắn!’1
Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ rất tán thành.
Cứ như thế, Lâm Bắc Phàm không làm việc này nữa.
Hàng tối hắn đều ôm đại mỹ nhân Lý Sư Sư đi ngủ.
Còn hai người Mạc Như Sương vần giã làm Dạ Hiệp đi giúp đỡ người nghèo.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bọn họ đã lặp lại việc này tới ngày thứ ba.
Trời vừa tối lại bắt đầu ra ngoài phát tiền.
Bọn họ đã phát mười mấy vạn lượng rồi, nhưng đến cả một cái bóng của người mà bọn họ muốn tìm cũng chẳng thấy đâu, thế này cũng khiến hai người bọn họ buồn phiền muốn chết.
“Sư tỷ, ngươi nói có phải Dạ Hiệp đã rời khỏi đây vào đêm hôm ấy rồi hay không? Nếu không tại sao chúng ta đã đánh tiêng lớn như thế mà hắn vần không xuất hiện chứ?” Quách Thiếu Soái không nhịn nổi nữa mà nói.
48,17% 5/7
“Chắc là vậy rồi!” Mạc Như Sương thờ dài: “Chúng ta làm thêm hai ngày nữa, nếu vẫn không thu được kết quá gì thì phải nghĩ cách khác thôi!”
“Cũng đành vậy!” Quách Thiếu Soái gật đầu với vẻ chán nản.
Vì vậy, bọn họ lại tiếp tục giả là Dạ Hiệp.
Nhưng tối hôm ấy, Bạch Thanh Hoàn đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm rồi hỏi: “Ngươi lại đi phát tiền đấy à?”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đâu có, ta đã không làm Dạ Hiệp được nhiều ngày rồi mà!”
Bạch Thanh Hoàn lạl hỏi: “Dạ Hiệp mới xuất hiện mấy buổi tối gần đây, có liên quan gì đến ngươi hay không?”
Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Hoàn toàn không liên quan!”
Bạch Thanh Toàn gật đầu: “Được, ta biết rồi, ta sẽ không can thiệp vào chuyện này!”
Danh Sách Chương: