Nếu như nói Lâm Bắc Phàm là người mà bọn họ sợ hãi nhất thì quận chúa Vân Oanh chính người người mà bọn họ khiếp sợ thứ hai!
Trước khỉ Lâm Bắc Phàm xuất hiện thì quận chúa Vân Oanh chính là người mà bọn họ phải dè chừng số một!
Bởi lẽ vị quận chúa này toàn gây khó dê bọn họ, hở tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay đã thế còn toàn kéo bọn họ tới tửu lâu, ăn cho bọn bọ hết sạch của cải!
Mà rõ ràng bối cảnh của quận chúa lớn hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ đâu có đắc tội được!
Thế nên mỗi lần nhìn thấy tiểu quận chúa, bọn họ lại phải đỉ đường vòng!
Ai ngờ đã chạy đến Quốc Tử Giám rồi mà quận chúa vẫn đuổi đến được!
Tiểu quận chúa thì lại vô cùng kích động và hưng phấn!
Ấy thế mà nàng lại có cơ hội trở thành thầy của cái đám ăn chơi trác táng này, thế này nàng có thể dạy dỗ bọn họ một cách danh chính ngôn thuận rồi còn gì?
Một ý định hay xiết bao, sao ngày xưa nàng không nghĩ ra nhỉ?
Nàng lén lút nhìn Lâm Bắc Phàm, làm hay lắm!
“Xem ra mọi người đêu đã quen biết, vậy có thể qua lại một cách vui vẻ rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thầy chủ nhiệm mà ta tìm cho mọi người chính là tiểu quận chúa Vân Oanh đây! Từ hôm nay trở đi, tiểu quận chúa sẽ giám sát việc học tập và kỉ luật của mọi người! Có ai có ý kiến gì không?”
Tiểu quận chúa kích động giơ tay lên: “Ta không có ý kiến gì hết!”
“Ta… ta có ý kiến!” Một nha nội giơ tay lên một cách yếu ớt.
“Hửm?” Tiểu quận chúa nhướn mày.
Dưới ánh mắt đầy chết chóc của tiểu quận chúa, nha nộỉ kia sợ đến mức rụt tay lại. Song vừa nghĩ đến tương lai thê thảm là hắn ta lại dũng cảm giơ tay lên.
“Học trò này, ngươi có ý kiến gì hả?” Lâm Bắc Phàm khẽ cười.
ý kiến của ta là…”
Lúc bấy giờ, tiểu quận chúa ho khan một
tiếng rồi xuất hiện bên cạnh người đó, xách hắn ta lên bằng một tay.
“Lâm Bắc Phàm, cho ta chút thời gian để ta làm công tác tư tưởng!”
Sau đó vụt một tiếng, cả hai người đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Một lát sau, bên ngoài phòng học truyền tới những tiếng kêu thảm thiết.
Đúng thực là khiến người nghe phải đau lòng rơi nước mắt!
Những nha nội khác trong phòng học nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó đến môi cũng trắng bệch!
Lại qua một lúc, tiểu quận chúa trở lại, trông nàng đắc ý vô cùng.
Nha nội kia cũng quay vào, chỉ là trên mặt hắn ta có thêm hai cái quầng thâm mắt, gò má xanh tím, vẻ mặt sống đã chẳng chẳng còn thiết tha gì.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Học trò này, ý kiến của ngươi là…”
“Bẩm tỉ nghiệp, học trò không có ý kiến gì cả!” Nha nội kia lập tức chắp tay nói lớn.
“Thế các trò còn lại thì sao, có ai có ý kiến
gì không?” Lâm Bắc Phàm nhìn đám nha nội mặt mày trắng bệch kia.
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Không có ý kiến gì hết!”
“Hoàn toàn không có ý kiến gì cả!”
“Hừ!” Tiểu quận chúa mỉm cười một cách đắc ý.
“Nếu mọi người đã không có ý kiến gì vậy chuyện này cứ quyết định vậy nhé!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, tiểu quận chúa sẽ là thầy chủ nhiệm của lớp này phụ trách quán triệt việc học tập và kỉ luật của mọi người!”
“Không!” Các nha nội nhắm mắt đầy tuyệt vọng, nhìn thấy một mảnh tối tăm như thể là tương lai của bọn họ vậy.
“Tiều quận chúa, ta giao bọn họ cho quận chúa đấy!” Lâm Bắc Phàm có hơi không nỡ bảo: “Mặc dù bọn họ ngu dốt nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một đám trẻ mà thôi!”
“Tỉ nghiệp đại nhân…” Các nha nội nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt mong chờ.
‘Vậy nên lúc nào cần đánh thì quận chúa
cứ đánh, cần mắng thì quận chúa cứ mắng! Một trận không đủ thì hai trận, hai trận không đủ thì ba trận, đánh đến khỉ nào bọn chúng tâm phục khẩu phục thì thôi! Bằng không chúng ta không làm tròn trách nhiệm với tương lai của chúng được!”
“Ôi không!” Các nha nội lại nhắm chặt mắt trong sự tuyệt vọng.
Tiểu quận chúa bỗng cảm nhận được trách nhiệm to lớn, nàng nghiêm túc bảo: “Lâm tỉ nghiệp, ngươi cứ yên tâm! Ta nhất định sẽ trông trừng bọn họ, chắc chắn sẽ không để bọn họ bước vào con đường sai trái đâu!”
Lâm Bắc Phàm cực kì vui vẻ: “Tiểu quận chúa vất vả rồỉ!”
“Cơ mà đây là lần đầu tiên ta làm chủ nhiệm, không có kinh nghiệm gì hết. Lâm ti nghiệp này, ngươi dạy ta được không?” Tiểu quận chúa khiêm tốn xin chỉ giáo.
“Đơn giản lắm, phải dạy dỗ bằng tình yêu thương!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.
“Yêu thương?” Tiểu quận chúa không hiểu.
“Có câu thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi! Thế nên quận chúa cứ dạy dỗ bọn họ bằng nắm đấm của sự yêu thương cho ta, có
thể ra tay thì đừng ngại! Chỉ cần không đánh chết thì cứ đánh mạnh vào!” Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói.
Tiểu quận chúa giơ nắm đấm lên, gật mạnh đầu: “Ta hiểu rồi!”
“Đậu má!” Nha nội trong phòng đồng loạt xoa ngực, bọn họ cảm thấy trái tim mình nguội lạnh luôn rồi!
Tiếp đó, tiểu quận chúa đã chính thức trở thành thầy chủ nhiệm, nhìn chằm chằm vào đám học trò trong lớp.
Chỉ cần tên nào trộm lười biếng sẽ lập tức được hưởng dạy dỗ bằng nắm đấm yêu thương ngay.
Cứ thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trông cảnh tượng “thầy trò hòa hợp” ấy, Lâm Bắc Phàm hài lòng vô cùng, hắn âm thầm tự khen sáng kiến này của mình.
Dẫu sao thì hắn cũng là quan, hắn còn bận bịu công vụ nên không thể trông trừng đám học trò này được.
Nhưng sau khi có tiểu quận chúa tới làm thầy chủ nhiệm mọi chuyện lại khác hẳn.
Tiểu quận chúa chính là khắc tinh của đám
Danh Sách Chương: