Mọi người cũng đang lo lắng về những gì Lâm Bắc Phàm nói, hơi mất tập trung khỏi việc so tài.
Tam hoàng tử Viêm Tỉnh Hà hơi hốt hoản: : bệ hạ, không còn sớm nữa, không phải bây giờ có thể bắt đầu tỷ thí được rồi sao?"
"Đúng là nên bắt đầu rồi!" Nữ để mỉm cười gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Vừa rồi, Đại Viêm lấy ví dụ chuyện quan viên của Đại 'Võ hãm hại nhân tài, Đãi Võ không giữ nổi nhân tài, để đả kích khí thế của Đại Võ.
Lâm Bắc Phàm phản công lại, lấy ví dụ Võ mới là nơi mà nhân tài nên tới, chỉ có Đại Vỡ mới có thể trọng dụng nhân tài để đả kích lại khí thế của đối phương, trực tiếp phá hỏng dáng vẻ hung hăng ngạo mạn của đối phương, còn dựng nên được khí thê cho bên mình, làm lòng người phấn chấn!
Không hổ là ái khanh tốt của trẫm, lúc quan trọng luôn là ngươi cống hiến nhiều nhất! Yêu tên khốn nhà ngươi muốn chết!
"Được rồi! Tiếp tục thi văn!"
Nữ đế nói với tâm trạng vui vẻ.
Người đại diện của Đại Viêm, Đinh Thiếu Kiệt tâm trạng rất khó chịu, khí thế mà hắn ta khó khăn lắm mới dựng lên được, lại bị Lâm Bắc Phàm kéo xuống!
Trong lòng hắn ta rất không cam tâm, quyết định tiếp tục làm khó Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta chắp tay mà cười nói: "Lâm tế tửu, ván thi đánh đàn đầu tiên này, hai chúng ta bắt đầu trước, được. chứ?"
Mời Lâm Bắc Phàm ra trận trước, như vậy hắn ta sẽ có cơ hội đánh bại Lâm Bắc Phàm. Cầm nghệ của Lâm Bắc Phàm ra sao, hắn ta không biết.
Nhưng thân phận của Lâm Bắc Phàm rất đặc biệt, nếu hắn bị thua, nhất định sẽ khiến cho tỉnh thần của Đại Võ bị áp chế mạnh mẽ.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt một cái: "Ngươi chắc chắn muốn ta thi đầu tiên chứ?”
"Tất nhiên rồi! Ta đã sớm nghe nói, Lâm tế tửu học rộng tài cao, rất giỏi văn chương, là trạng nguyên trăm năm khó gặp! Chắc là, ở phương diện đánh đàn, ngươi cũng rất giỏi giang! Cho nên, tiểu sinh háo hức muốn được học hỏi một phen, kính mong tế tửu hãy cho ta cơ hội này! Tiểu sinh tin rằng, chư vị ở đây đều rất muốn nghe tiếng đàn của Lâm tế tửu!"
Lời nói của Đinh Thiếu Kiệt tràn ngập vẻ khách sáo. và nịnh bợ, tung Lâm Bắc Phàm lên thật cao, để hắn phải bước lên sân khấu.
Nếu Lâm Bắc Phàm chịu lên sân khấu, hắn ta sẽ có cơ hội dùng cầm nghệ của chính mình để chiến thắng trước đối phương, đánh tan sĩ khí của Đại Võ.
Còn nếu Lâm Bắc Phàm không chịu lên sân khấu, thì tức là hắn sợ rồi. Chưa thi đấu mà đã hoảng sợ, như vậy cũng có thể đả kích tinh thân của Đại Võ.
Không thể không thừa nhận rằng, chỉ một cuộc thi nho nhỏ, mà cũng đầy rẫy những trò lừa gạt, đấu đá lẫn nhau, khiến cho người ta khó mà đề phòng nổi. Nữ đế và các quan đều nhìn về phía Lâm Bắc Phàm với vẻ lo lắng.
Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ bình tĩnh: "Cũng được thôi! Ván này, bản quan sẽ lên trước!"
Đinh Thiếu Kiệt mỉm cười rất vui vẻ và đắc ý: "Cảm ơn Lâm tế tửu đã đồng ý!"
Sau đó, dưới sự quan sát kỹ lưỡng của mọi người, Đinh Thiếu Kiệt bước vào giữa sân thi đấu.
"Sau đây, ta sẽ gảy một khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] cho mọi người bên dưới nghe trước, mời các vị đánh giái"
Nói rồi hắn ta quỳ xuống, hai bàn tay lẳng lặng đè lên dây cổ cầm.
Sau khi nhắm mắt mười mấy giây, đợi khi tâm trạng của hẳn ta bình tĩnh trở lại, hẳn ta bắt đầu biểu diễn khúc. nhạc [Cao Sơn Lưu Thủy] hiện đang được lưu truyền rộng rãi.
Lập tức, tiếng đàn du dương thong thả, thanh nhã thanh tân vang lên, vang vọng khắp cả sân.
Trong tiếng đàn, dường như mọi người nhìn thấy được một ngọn núi xanh ngát cao cao ở nơi rừng rậm xa xôi, trên núi xanh có dòng suối đang chảy, uống lượn quanh co mà xuôi dòng chảy xuống, luồn vào núi đá, tạo thành tiếng róc rách rất dễ nghe.
Nước suối trong veo có thể nhìn thấy đáy, có thể nhìn thấy cả rêu xanh, thậm chí còn có cá đang bơi.
Bên cạnh dòng suối có những viên đá hình thù kỳ lạ, có rừng rậm xanh tốt, còn có cả tiếng kêu của côn trùng, tiếng chim muông đang hót.
Dường như còn nhìn thấy có hai người, đang đánh đàn bên dưới núi cao suối chảy, dáng vẻ như thần tiên và con người hợp nhất, yên tĩnh và bình yên như pho tượng!
'Tâm trạng của mọi người trở nên yên ả. Ởphía nhóm người đại diện cho Đại Viêm.
'Trạng nguyên lang Đường Dung nhỏ giọng mà nói: "Mới mấy ngày không gặp, mà đã phải nhìn hắn ta với ánh mắt khác xưa! Cầm nghệ của Thiếu Kiệt càng lúc càng tiến bộ, không chỉ tài nghệ đạt tới đỉnh cao, mà còn có thể cài cắm tâm tư và phong cảnh vào tiếng đàn, thật kỳ diệu!"
"Đúng vậy, thiên phú của Thiếu Kiệt ở phương diện này thật sự xuất chúng, nhất định tương lai sẽ trở thành một bậc thầy cầm nghệ!"
Lúc này, tam hoàng tử Đại Viêm suyt một tiếng, nhỏ giọng mà nói: "Đừng nói nữa, điệu nhạc hay khó gặp, chúng ta hãy yên lặng mà thưởng thức!"
Mọi người gật đầu, có người còn nhắm hai mắt lại, rung đùi mà đắc ý. Tiếng đàn du dương, truyền ra bên ngoài sân thi đấu.
"Đây là tiếng đàn đấy, cuộc thi văn bắt đầu rồi!"
"Người nào đang đánh khúc [Cao Sơn Lưu Thủy] thế, thật sự quá hay! Phong cảnh được gửi gắm trong tiếng đàn, dường như ta nhìn thấy một bức tranh núi cao suối chảy vậy, đẹp quá!"
"Đây là phiên bản [Cao Sơn Lưu Thủy] hay nhất mà †a từng nghe đấy, dư âm còn văng vắng bên tai những ba ngày, dư vị lưu lại đến tận cùng!"
"Với thần khúc này, chắc chắn sẽ chiến thắng! Vị tài tử nào đang đàn thế?"
"Hẳn là Lưu Phong của Đại Võ ta rồi, hắn ta có sở trường đánh đàn!"
"Ta cũng nghĩ là Lưu Phong, vị tài tử này là người đánh đàn giỏi nhất hiện nay, nghe nói có thể dùng tiếng đàn để ru ngủ đấy!"
Danh Sách Chương: