Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bắc Phàm đang ngủ đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng ngời.

“Có người lẻn vào nhà của ta!”

Hắn lập tức rời khỏi giường, mặc thêm áo khoác rồi ra khỏi phòng.

Dựa vào khả năng cảm nhận đặc biệt của cao thủ Tiên Thiên, hắn nhanh chóng tìm được kẻ đó.

Giữa đám cỏ dày, hắn nhìn thấy một người mặc đồ đen bất tỉnh trên mặt đất, trên người tanh nồng mùi máu.

Lâm Bắc Phàm kéo khăn che mặt màu đen của người kia xuống, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp quen thuộc.

“Là nàng ta!” Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào Mạc Như Sương.

Đúng lúc ấy, quan binh đã bao vây kín khu vực này, đèn đuốc sáng trưng.

“Lục soát thật kỹ cho ta! Hiện giờ nàng ta đã như ngọn đèn cạn dầu, không thể chạy quá xa, nhất định đang trốn ở nơi nào đó!”

“Rõ, thưa thống lĩnh!”

Bọn họ vừa tuần tra trên phố, vừa gõ cửa

các phủ đệ quanh đó để lục soát.

Đến lượt Lâm phủ của Lâm Bắc Phàm.

“Đợi đã, đây là phủ của tân khoa trạng nguyên đương nhiệm Lâm Bắc Phàm, người ta được bệ hạ rất coi trọng! Các người làm việc vụng về, không biết phép tắc, đắc tội với Lâm đại nhân thì không hay đâu, để bản quan tự đi!”

Thống lĩnh cao thủ Tiên Thiên kia chỉnh đốn mũ quan và quan phục rồi mới tự mình gõ cửa nhà Lâm Bắc Phàm.

Không lâu sau, cửa mở ra.

Lâm Bắc Phàm khoác hờ một cái áo ngoài, vừa ngáp vừa bước ra: “Các ngươi đang làm gì thế?”

Thống lĩnh Tiên Thiên chắp tay, nói một cách khách sáo: “Lâm đại nhân, không ngờ ngươi lại tự mình ra mở cửa! Bọn ta đang truy bắt trọng phạm, tên này là kẻ rất độc ác, vì sự an toàn của người trong quý phủ, ngươi có thế cho phép bản quan đưa người vào trong lục soát một lượt hay không?”

Trên thực tế, chức quan của người ta còn cao hơn Lâm Bắc Phàm, nhưng Lâm Bắc Phàm là tâm phúc của nữ đế, hơn nữa đến cả

2/7

văn võ bá quan mà hắn còn dám đối đầu cũng đã thành công những mấy lần, cho nên người ta mới khách sáo không dám đắc tội với hắn.

Lâm Bắc Phàm lại ngáp cái nữa: “Chẳng trách lại ồn ào như thế, làm ta chẳng thể ngủ ngon nổi!”

“Lâm đại nhân, thật sự xin lỗi quá…”

“Không cần phải xin lỗi, ta cũng biết đấy là chức trách của ngươi! Nhưng khỏi cần vào phủ của ta làm gì, chỗ của ta không thế có phạm nhân được! Ta quay về ngủ tiếp đây, ngày mai còn phái vào táo triều!”

Lâm Bẳc Phàm nói xong lại mơ màng vào nhà, đóng cửa.

“Lâm đại nhân, Lâm đại nhân…”

Cuối cùng, thống lĩnh Tiên Thiên đành phải nhìn cánh cửa lớn kia đóng lại, không ngừng cười khổ.

“Thống lĩnh đại nhân, chúng ta có vào trong lục soát nữa hay không?” Một quan binh giơ cây đuốc lên hỏi.

“Không cần nữa, dù sao thì chúng ta cũng đã làm hết nghĩa vụ thông báo của mình rồi, những chuyện khác cứ để mặc sô’ phận

vậy!”

Hắn ta đã làm quan nhiều năm, thứ có thế giúp hắn ta ngồi vững ở vị trí này không phải thực lực mà là biết cách làm người, biết người nào có thể đắc tội được, người nào không thể đắc tội.

Ví dụ như Lâm Bắc Phàm, rõ ràng là người không thể đắc tội.

Người ta không đồng ý thì hắn ta không làm nữa vậy.

Nếu xảy ra vấn đề cũng chẳng thể trách bọn hắn được.

”Tiếp tục lục soát những nơi khác cho ta!”

Chuyện này náo loạn cá một đêm, kết quả lại chẳng bắt được ai cá.

Hai ngày sau vẫn không có thu hoạch gì, mọi chuyện dần dần lắng xuống, trở thành âm thầm lục soát.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Mạc Như Sương cũng mơ màng tỉnh lại.

Nàng chỉ cảm thấy cả người đau đớn như vỡ vụn, không chỉ đau đớn mà còn kiệt sức, đến sức cử động ngón tay cũng không có!

Nhưng nàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì nàng biết, mình được cứu rồi!

Nếu không được cứu vậy bây giờ nàng sẽ không được thoải mái nằm trên giường thế này.

Nghĩ đến chuyện trước khi mất đi ý thức, nàng dùng hết sức lực nhầy vào phú của Lâm Bẳc Phàm là tâm trạng lại trờ nên phức tạp.

Rất rõ ràng, nàng đã được Lâm Bắc Phàm cứu, được một tên đại tham quan mà nàng hận nhất cứu giúp.

Nàng thở dài, thầm nghĩ: Bây giờ mình còn nghĩ nhiều như thế làm gì? vẫn nên chữa khỏi vết thương trước rồi ra ngoài tìm sư đệ mới phái! Không biết bây giờ sư đệ ra sao rồi? Đã trốn thoát sự truy sát của quan binh hay chưa?

Lúc này, Lý Sư Sư vào phòng thấy Mạc Như Sương đã tỉnh, lập tức vui mừng nói: “Ngươi tỉnh rồi sao?”

Mạc Như Sương khẽ gật đầu, dùng hết sức lực mà đáp: “Cảm ơn!”

Giọng nói rất yếu ớt và khàn đặc.

Lý Sư Sư cúi đầu cười: “Ngươi muốn

49,295«. 5/7

cảm ơn thì phải cảm ơn phu quân ta mới phải, hắn là người cứu ngươi đấy!”

Mạc Như Sương khẽ gật đầu, chuyện này đúng như nàng dự đoán.

Lý Sư Sư lại cười nói tiếp: “Phu quân nói, khi ấy ngươi nằm trong bụi cỏ thoi thóp, gần như không còn hơi thở! Sau đó, hẳn bế ngươi về đây…”

Tai Mạc Như Sương hơi động đậy, nói: “Ngươi nói là, hắn beta về sao?”

“Phải, sao thế?” Lý Sư Sư thắc mắc.

“Không… không sao!” Mạc Như Sương khẽ lắc đầu, gương mặt trắng bệch hơi ửng đỏ.

Từ nhỏ tới giờ, ngoài cha nàng ra thì nàng chưa tùng tiếp xúc gần gũi với nam nhân nào như thế.

Điều khiến nàng xấu hổ hơn nữa là, khi ấy nàng đang hôn mê, không biết gì cả.

Lý Sư Sư lại nói tiếp: “Sau khi tướng công bế ngươi về, phát hiện ra ngươi bị thương không nhẹ nên hẳn đã giúp ngươi xử lý vết thương rồi băng bó lại! Cũng may là xử lý kịp thời…”

“Đợi đã! Ngươi nói là vết thương trên

người ta… cũng do hắn băng bó sao?”

“Phải, lại sao nữa vậy?” Lý Sư Sư khó hiếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK