Ở giây tiếp theo, cả người Dương Bách Xuyên chấn động, hai tay khớp xương nắm chặt lạch cạch rung động.
Bởi vì anh nhìn thấy tám thi thể dưới ao cá sâu ba mét, ngoại trừ một người trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi ra, còn lại đều là thanh niên mười tám mười chín tuổi.
Trạng thái trên người mỗi người đều là da bọc xương, máu toàn thân đều bị hút khô.
Rất rõ ràng có lẽ là đều là người bị ma nữ Hồng Phật tàn sát sau đó vứt hết xuống ao cá.
“Nghiệt chướng ~ lần sau gặp phải chắc chắn sẽ diệt trừ cô.” Dương Bách Xuyên âm trầm tự nói.
Suy nghĩ một chút tìm tờ giấy viết xuống xe của thanh niên được cậu cứu, chờ cậu tỉnh lại đi báo cảnh sát, để cảnh sát xử lý.
Hơn một giờ sáng, giọng nói của Ngô Mặc Thu vang lên từ phía sau Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh~”
Trong đầu đang nghĩ đến thi thể trong ao cá và ma nữ chạy trốn, xuất thần không cảm thấy Ngô Mặc Thu đi ra phía sau, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Ngô Mặc Thu đang đứng ở phía sau.
Giờ phút này Ngô Mặc Thu cho Dương Bách Xuyên cảm giác rất khác so với trước kia, nhìn khuôn mặt tinh điêu ngọc mài của cô ấy khiến cho tim anh có hơi đập nhanh hơn.
Trang phục Ngô Mặc Thu mặc thuộc cổ trang mà cô ấy biến ra, cho Dương Bách Xuyên cảm giác đó là một thiếu nữ u hồn.
Xinh đẹp vô cùng.
Một giọt nước Sinh Mệnh không chỉ làm cho cô ấy khôi phục thương thế, dường như càng có thể ngưng thật trên linh thể, trước kia nhìn thân thể cô ấy tuy rằng không có khác gì người bình thường, nhưng tóm lại vẫn có cảm giác như ảo ảnh.
Nhưng bây giờ nhìn vào, đó là một cơ thể thật sự.
Cảm giác khí tức tu vi của Ngô Mặc Thu cũng là Trúc Cơ một tầng, đây là điều này vô cùng không bình thường.
Hiện tại toàn bộ Vân Môn, ngoại trừ Tửu Tiên lão đầu và anh, thì cũng chỉ có Ngô Mặc Thu có tu vi là Trúc Cơ một tầng.
Lúc nhìn chằm chằm Ngô Mặc Thu, Ngô Mặc Thu đỏ mặt một chút rồi nhẹ giọng hô: “Tiên sinh~”
“Ah...Oh... Vậy là em đã hồi phục?” Dương mỗ mới tỉnh lại từ trong mộng.
“Còn phải cảm ơn tiên sinh đã ban cho Tạo Hóa, thương thế Thu nhi hoàn toàn khôi phục, hơn nữa tu vi lại tiến thêm được một bước, ít ngày nữa có thể đột phá, tiên sinh ban thưởng tạo hóa làm cho Thu nhi có thân thể Chân Linh, ngày sau Thu nhi cũng giống như người bình thường, có được thân thể bình thường, có thể ăn uống thức ăn...”
Ngô Mặc Thu càng nói càng vui vẻ. Diện mạo của cô ấy là mười tám mười chín tuổi, ở trong mắt Dương Bách Xuyên vẫn là một tiểu loli, nhìn cô ấy vui vẻ cười, Dương Bách Xuyên càng nhìn càng thích.
Nghe cô ấy nói một giọt nước Sinh Mệnh có thể cho cô ấy có thân thể Chân Linh gì đó, dù sao về sau cũng giống như người bình thường có được thân thể, đây là chuyện tốt.
Mỉm cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, lần này sau khi về ba người các em trở về tổng bộ Vân Môn tu luyện đi.”
“Thu nhi vô dụng, khiến cho tiên sinh lo lắng~” Ngô Mặc Thu nghĩ đến tiên sinh bảo cô trở về tổng bộ Vân Môn tu luyện chính là ghét bỏ cô ấy không có bản lĩnh, ngay lập tức trong lúc nói chuyện đều mang theo nức nở.
“Sao còn khóc? Ý của anh là để cho các em tu luyện thật tốt ở Vân Môn sau này anh còn phải dựa vào em để bảo vệ an toàn của San San, hơn nữa San San cũng ở nhà, Cố Đô bên này anh tự có sắp xếp, đừng suy nghĩ nhiều, đi một chút, chúng ta về biệt thự rồi nói sau, Kiều Phúc đang rất lo lắng cho em, nếu em trở về anh ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Dương Bách Xuyên theo bản năng an ủi kéo tay Ngô Mặc Thu.
Sau khi anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngô Mặc Thu, thật sự là cho anh một loại cảm giác rất chân thật.
Thật sự rất là chân nhân, chỉ là cảm giác có hơi lạnh lẽo, nhưng mà cảm giác sờ bàn tay nhỏ bé của cô ấy thật sự không tồi.
Ngô Mặc Thu bị Dương Bách Xuyên cầm tay sắc mặt đỏ hồng thấp giọng ừ một tiếng, đi theo phía sau Dương Bách Xuyên đi.
Hai người lên xe sau đó đi thẳng về biệt thự.