Lần này tinh thần bà nội đã phấn chấn hơn rất nhiều, Viên Kim Phượng và Triệu Nam biến thành gấu trúc khổng lồ.
Đến năm thứ năm Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng có một trai một gái, Triệu Nam sinh ra một công chúa nhỏ, Viên Kim Phượng sinh ra một đứa con trai, cậu bé theo họ Viên của mẹ, điều này khiến cha mẹ Viên Kim Phượng rất vui mừng, về mặt này bà nội cũng rất thoáng, dù sao cũng là chắt trai của mình, họ gì cũng không quan trọng.
Trong thời gian năm năm, tu vi của Dương Bách Xuyên tiến bộ không lớn, nói chính xác là bị kìm hãm ở Nguyên Anh phong, vẫn luôn thiếu một bước cảm ngộ, một bước này anh không thể nào bước tiếp được.
Trong khoảng thời gian này, Ninh Kha, Lâm Hoan, Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị, Trần Bảy Roi, em gái Dương San San, thậm chí Khưu Vân,... tất cả đều vượt qua Thiên Kiếp Kim Đan, đạt thành đại đạo Kim Đan, một vài đệ tự Vân Môn có tư chất không tệ cũng bước vào cảnh giới Kim Đan...
Thực lực của cả Vân Môn bước vào cấp độ mới.
Các thế lực của giới võ cổ bám vào Vân Môn cũng lần lượt tăng lên rất lớn, iên thiên giả tiến vào Hư Cảnh, Hư Cảnh đạt thành Kim Đan.
Dù sao cũng phải nói đến võ cổ Trung Quốc vì có sự tồn tại của Dương Bách Xuyên mà bước vào thời đại tu chân, đạt được phát triển chưa từng có.
Chỉ có Bộ Thanh Mai và u Dương Ngọc Thanh vẫn dừng lại ở Trúc Cơ mà chưa bước vào Kim Đan, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không khiến các cô sốt ruột, tu luyện thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Chị em Lục Tuyết Hi vẫn luôn bế quan chưa ra, bốn năm năm trôi qua cũng không đi ra, ít nhiều làm cho Dương Bách Xuyên có chút lo lắng, nhưng cảm nhận được khí tức của Lục Tuyết Hi, cho nên anh không đi quấy rầy, trong lòng chỉ là tò mò, rốt cuộc La Phù đạo quân đã để lại chí bảo gì cho hậu nhân của anh, khiến cho chị em nhà họ Lục bế quan bốn năm năm vẫn chưa đi ra.
Liễu Linh Linh vẫn ở Châu u, cô không muốn nói chuyện với anh, chỉ thỉnh thoảng liên lạc với Lâm Hoan.
Cơ thể bà nội ngày một suy yếu, nhưng lại bởi vì có thêm hai đứa cháu trai mà cười nhiều hơn, Dương Bách Xuyên phát hiện đại hạn của bà nội chỉ là chuyện trong vòng một năm này, cho nên không dám làm gì, chỉ muốn chăm sóc bà nội cùng người nhà và hai đứa nhỏ.
Chẳng mấy chốc đã đến đầy tháng của hai đứa nhỏ, ngày hôm đó, bà nội đặt tên cho hai đứa nhỏ, con gái là em gái tên Viên Viên, con trai là anh trai tên Đoàn Đoàn.
Dương Bách Xuyên biết suy nghĩ của bà nội là hy vọng cha mẹ hai đứa nhỏ đều ở bên cạnh, người một nhà đoàn viên, bởi vì Dương Bách Xuyên và em gái Dương San San từ nhỏ đã không còn cha mẹ, cho nên bà nội hy vọng cháu chắt có thể có cha mẹ làm bạn, Đoàn Đoàn, Viên Viên.
Mùa đông năm nay, cũng là năm thứ sáu Dương Bách Xuyên từ Sơn Hải Giới trở về, Đoàn Đoàn, Viên Viên tròn một tuổi, tiếng gọi đầu tiên là “bà cố nội”!
Hai đứa nhỏ cũng bị Dương Bách Xuyên dùng nước Sinh Mệnh tẩy tủy, nâng cao thể trạng ở mọi phương diện đều mạnh khoẻ hơn đứa nhỏ bình thường, cũng biết nói sớm hơn.
Bà nội ngày ngày vui vẻ, ôm hai đứa cháu chắt ngoại hôn lấy hôn để, liên tục gọi tâm can bảo bối, năm nay bà nội đã chín mươi tuổi.
Cứ ôm hai đứa cháu chắt ngoại cả ngày không buông, Dương Bách Xuyên đau lòng không thôi, nhưng cũng không ngăn cản, bởi vì anh biết đây là đoạn đường cuối cùng của bà nội.
Buổi tối bà nội còn vui vẻ ăn cơm, ở trên bàn cơm liên tục chúc phúc Dương Bách Xuyên, tuyệt đối không thể bỏ mặc Đoàn Đoàn, Viên Viên, nhất định phải để cho hai tâm can bảo bối của bà có cha mẹ đầy đủ từ nhỏ...
Dương Bách Xuyên kìm nén nước mắt đồng ý.
Buổi tối, bà nội thanh thản rời đi.
Hễ là người bình thường thì cuối cùng sẽ có một ngày như vậy, tuy là Dương Bách Xuyên rất đau khổ, nhưng trong lòng cũng có hiểu rõ, đại hạn của bà nội vốn nên dừng lại ở sáu năm trước, là anh cố gắng kéo dài mạng sống cho bà nội thêm sáu năm, thọ nguyên còn lại của anh cũng hết cách rồi.
Cũng may bà nội được ôm cháu chắt ngoại, ra đi rất thanh thản.
Sau khi an táng bà nội ở đầu thôn, Dương Bách Xuyên lạnh lùng hơn nhiều, phong ấn Nguyên Anh trong cơ thể cuối cùng cũng có buông lỏng, sau khi giữ trọn đạo hiếu, anh định bế quan, đánh tan phong ấn cuối cùng.
Sau đó, một ngày nọ, anh nhận được một bức thư bí ẩn.
Trong nháy mắt mở bức thư ra, sắc mặt Dương Bách Xuyên biến đổi, lẩm bẩm: “Mọi thứ đều có nhân quả.”
Nội dung bức thư rất đơn giản, trên đó viết: “Thằng nhóc, muốn cứu đồ đệ và người yêu cậu thì cầm La Phù Động Thiên đến Châu u.”
Một câu ngắn ngủi nhưng chứa rất nhiều tin tức, gọi anh là “thằng nhóc” ắt hẳn có quen biết, còn đồ đệ đương nhiên là Vương Tông Nhân, mấy năm nay Vương Tông Nhân vẫn luôn dẫn đệ tử Vân Môn đi rèn luyện khắp thế giới, đánh nhau với mấy võ cổ giả và dị năng giả có địch ý với Trung Quốc.
Mà người yêu ư, sáu người vợ của Dương Bách Xuyên đều ở Vân Môn, người phụ nữ kia khiến Dương Bách Duyên bỗng ngẩn người.
Nhưng câu đi Châu u cuối cùng kia khiến Dương Bách Xuyên nghĩ đến Liễu Linh Linh, hiển nhiên là có người bắt nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Liễu Linh Linh ở Châu u xa xôi.