Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn xương tay màu vàng ròng, có chút kinh ngạc.
Mặc dù ba dòng văn lạc bên trên là màu vàng nhưng lại rất rõ ràng giống như điêu khắc lên trên.
Hắn lẩm bẩm: “Coi như xương tay thăng cấp tiến hóa?”
Nói ra câu này chính hắn cũng cảm thấy hoang đường.
Nếu là một con linh thú tất nhiên có thể tiến hóa, nhưng cố tình nó là một xương bàn tay, là hài cốt của Thông Bích Viên Hầu.
Nói không tiến hóa cũng cảm thấy không thích hợp, sự thật bày ra trước mắt, sau khi xương tay cắn nuốt một lượng chân khí khổng lồ đã tiến hóa.
Từ trong suốt hóa thành màu vàng, bên trên nhiều thêm ba dòng văn lạc.
Cảm giác lúc này xương tay ngược lại càng thêm bình thường không có gì lạ, bởi vì hơi thở Hồng Hoàng cường đại lúc nãy đã biến mất không thấy, không có bất cứ hơi thở nào, biến thành vô cùng bình thường.
Nhưng càng như vậy, Dương Bách Xuyên lại càng cảm thấy kỳ quái.
Xương tay tiến hóa không có khả năng sẽ bình thường như vậy.
Xem xét cả buổi, Dương Bách Xuyên không phát hiện điều gì khác lạ, điều này làm cho hắn vô cùng buồn bực.
CMN đút no cho ngươi rồi, mỗi vậy?
Nghĩ lại không có khả năng, hắn thả thần lực ra, hướng vào xương tay.
“Ầm ~”
Khi thần hồn tiếp xúc với xương tay, trong nháy mắt một tiếng nổ vang lên.
Dương Bách Xuyên ngẩn người.
Bởi vì trong nháy mắt, trong đầu hắn xuất hiện ba phù văn, hoặc nói cách khác là ba dòng văn lạc.
Rõ ràng không quen biết nhưng lại có thể hiểu được ý của ba phù văn này, đây là một loại văn tự truyền thừa, không cần biết lại có thể hiểu được sự huyền ảo trong đó.
“Trích Tinh, Lao Nguyệt, Thâu Thiên.”
Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng hiểu, ba cái phù văn này đại biểu cho ba thần thông Thủ Cốt.
Dương Bách Xuyên điên cuồng cười to: “Ha ha ha ~ kiếm lời rồi.”
Từ tin tức được truyền đến trong đầu, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ chỗ tốt sau khi xương tay tiến hóa.
Hiện tại Dương Bách Xuyên đã xác định thần thông Thủ Cốt thực sự tiến hóa, vốn là một xương cốt của dị chủng Hồng Hoang Thông Bích Viên Hầu, có thể sinh ra ý thức của riêng mình cũng đã chứng tỏ sự bất phàm của nó.
Nhưng đã bị chính mình mạnh mẽ luyện hóa, dung hợp vào trong tay phải, tương đương hạn chế uy lực của xương tay, hơn nữa tu vi của hắn thấp, không phát huy được uy lực của xương tay. Hôm nay sau khi hấp thu số chân khí khổng lồ, gần như đã chữa trị tàn cốt.
Sau khi chữa trị xong, xương tay đã bày ra một phần uy lực của Thông Bích Viên Hầu.
Cũng cung cấp thông tin hoàn chỉnh của ba thần thông Thủ Cốt Trích Tinh, Lao Nguyệt, Thâu Thiên.
Hiện tại hắn biết trước kia mình đã hoàn toàn sử dụng thần thông Thủ Cốt sai cách.
Lúc trước hắn chỉ coi ba chiêu thần thông Thủ Cốt kia là công kích viễn trình, tấn công kẻ địch từ đằng xa.
Nhưng từ tin tức vừa có được, ba chiêu thần thông Thông Bích Viên Hầu chân chính là thần thông chiến đấu cận chiến.
Khi chiến đấu, trực tiếp triệu hồi xương tay ta, hội tụ thần thông ở trong lòng bàn tay, chiến đấu cận chiến, đó mới là cách phát huy sức mạnh bẻ gãy nghiền nát tất cả của thần thông, chứ không phải trực tiếp hội tụ Trích Tinh Lao Nguyệt Thâu Thiên ra tay sau đó tung ra giết địch.
Làm như vậy uy lực sẽ suy giảm.
Vẫn luôn buồn bực vì không có thần thông chiến kỹ cận chiến, hiện tại Dương Bách Xuyên có.
Tưởng tượng đánh cận chiến, trực tiếp dùng thần thông Thủ Cốt để bắt lấy pháp bảo của kẻ địch đã cảm thấy vô cùng kích động.
Mang theo tâm tình kích động, Dương Bách Xuyên muốn thử xem hiện tại uy lực của thần thông Thủ Cốt ra sao, đáng tiếc nơi là là không gian hắc ám, không nhìn thấy cái gì, cái gì cũng không có, hơn nữa không gian hắc ám nằm trong biển ý thức của hạt sen, hắn cũng không dám xằng bậy.
Sau khi bình tĩnh lại, Dương Bách Xuyên chuẩn bị ra ngoài, tính toán thời gian, hắn vô cùng khiếp sợ, không ngờ hắn đã tu luyện trong không gian hắc ám suốt một nghìn năm.