Mục lục
Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Lôi hiểu rõ, xin thái sư tổ yên tâm.” Viên Tiểu Lôi nghiêm túc trả lời.

Tối hôm qua Bách Sơn bị Dương Bách Xuyên dọa sợ, vốn dĩ hắn ta nhận lệnh chăm sóc Dương Bách Xuyên, thế nhưng vị sư tổ này lại đòi cái này muốn cái kia, hắn ta thật sự không có cách nào.  

Đàn hương Võ Đang, da gấu trắng là bảo vật của mấy lão quái vật Võ Đang đấy, hắn ta biết đi đâu kiếm?  

Hiện tại hắn ta cũng chỉ có thể trốn tránh Dương Bách Xuyên, ai biết đối phương còn muốn cái quỷ gì chứ?  

Ngẫm lại cảnh tượng đi tìm một vị sư thúc tối hôm qua, Bách Sơn suýt đã rơi nước mắt.  

“Sư thúc, nghe nói trong tay ngài còn một tấm da gấu trắng, không biết sư thúc có thể nhịn đau bỏ ra không? Con có thể lấy vật đổi vật!" Bách Sơn cầu xin vị sư thúc nào đó.  

“Thằng nhóc mi thì có đồ tốt gì?”  

“Con vẫn còn nửa hộp gỗ đàn hương trong tay.”  

“Ha ha, nhóc, tưởng tôi ngu lắm à?”  

:”Không phải sư thúc, vậy thì một hộp?”  

“Cút!”  

“Sư thúc, thật ra da gấu trắng là sư tổ muốn…”  

“Thằng nhóc thúi, thế mà dám lấy sư tổ ra đè lão phu, đáng đánh!”  

“Aaaaa, sư thúc, thật sự là sư tổ muốn mà.”  

“Có quỷ mới tin, còn chưa bị đánh đủ đúng không?”  

“Shhh, sao ngài còn đánh thế, lão già đáng chết!”  

“Tức chết lão phu, hôm nay tôi phải đánh chết cậu!”  

“A, ai da…”  

...  

Nghĩ tới đây, Bách Sơn thật sự rất muốn khóc.  

Hắn ta đến cả một tấm da gấu trắng cũng không có chứ đừng nói đến mấy trăm cân đàn hương, đàn hương đều nằm trong tay sư phụ bảo quản, ngày thường sư phụ xem như bảo bối, muốn xin một hai cây chẳng khác gì cắt thịt, càng đừng nói đến mấy trăm cân.  

Thế nhưng hắn ta gom không đủ mấy trăm cân đàn hương và mười tấm da gấu trắng thì không có cách giải thích cho Dương Bách Xuyên, lúc này nhìn thấy anh, trong đầu hắn ta chỉ có một chữ: Trốn.  

Chuyện dặn dò còn chưa làm xong, không chừng vị sư tổ này sẽ bắt hắn ta làm cái gì đó nữa.  

Thật không may, Bách Sơn còn chưa kịp chạy đã bị Dương Bách Xuyên nhìn thấy mất rồi, hắn ta xoay người nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói: “Sư tổ, ngài dậy sớm thật, sao không ngủ thêm chút nữa?”  

Dương Bách Xuyên híp mắt nói: “Người tu đạo ngủ cũng có thể tăng cảnh giới, tôi ngược lại hy vọng có thể ngủ thêm một chút đấy, mà nói này, gặp tôi ông chạy cái gì?”  

“Không, không có chuyện gì, tôi có việc gấp phải đi làm, thấy sư tổ vui vẻ không kịp chứ sao có thể chạy được.” Bách Sơn cười khan.  

“Ha ha, không có tốt nhất, tối hôm qua tôi kêu ông đi chuẩn bị đàn hương và da gấu trắng, sao bây giờ vẫn còn chưa đưa tới?” Dương Bách Xuyên nhìn đôi mắt gấu trúc của Bách Sơn, nhịn cười hỏi hắn ta  

Hôm nay trên mặt Bách Sơn hiện rõ đôi mắt gấu trúc 0.0, vừa nhìn đã biết là bị người đánh.  

Khóe miệng Bách Sơn giật giật, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Tôi đang chuẩn bị cho sư tổ đây!”  

“Cần bao lâu? Chút chuyện như vậy còn cần chuẩn bị lâu thế à? Ngày mai ông mang tới cho tôi đấy, cứ thế đi, tôi ra ngoài dạo một vòng.” Dương Bách Xuyên đoán được một ít từ sắc mặt của Bách Sơn đoán được một ít, rất có thể đàn hương và da gấu trắng là vấn đề khó giải quyết với hắn ta.  

Điều này cũng chứng tỏ đàn hương và da gấu trắng của Võ Đang thật sự là đồ tốt, càng như vậy tên đàn ông họ Dương nào đó lại càng muốn.  

Đương nhiên nguyên nhân chính là anh cố ý gây khó dễ cho Bách Sơn, ai bảo lão già này lúc trước không nói thật, nếu không phải nhờ có lợi khí Long Lân, anh đã nhảy xuống hố lửa rồi, vì vậy Dương Bách Xuyên cố ý làm khó Bách Sơn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK