mát nhìn mây mù phiêu dạt, tự nói: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người, người và ta đều là người trọng tình nghĩa, trăm năm trước Dương Bách Xuyên ngươi có thể liều mạng tới điện Mạo Hiểm giúp ta, Trịnh Bân Bân ta làm sao có thể làm khó ngươi.
Sau khi Dương Bách Xuyên trở lại Vân Môn, chuẩn bị đi tới Đại Hoang, cũng nên đi gặp mặt Hầu Đậu Đậu và đại ca kết bái là Bạch Khởi Bạch Viên rồi, theo lý thì chồn nhỏ cũng ở trong Đại Hoang, bây giờ những chuyện có thể làm cũng làm rồi, người có thể tìm cũng tìm rồi, trong lòng hắn chỉ lo lắng cho hai con linh thú.
Từ trước đến giờ, trong lòng hắn chưa từng coi Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ là sủng vật, mà là thân nhân, từ Địa Cầu vẫn luôn làm bạn với thân nhân của hắn.
Năm đó hắn để cho Hầu Đậu Đậu đi theo đại ca kết bái là Bạch Khởi đến Đại Hoang là bởi vì Hầu Đậu Đậu là Thái tử Hầu tộc, có thể đạt được truyền thừa, Dương Bách Xuyên cũng muốn cho Hầu Đậu Đậu đi lâu dài hơn trên con đường tu đạo, cho nên mới nén đau lòng chia tay với nó.
Về phần con chồn Hương Hương hoàn toàn là ngoài ý muốn, năm đó sau khi hắn đại náo thành Yêu Quang thì hôn mê, trực tiếp bị Hóa Thế Lương đưa ra khỏi Sơn Hải Giới nên đã làm thất lạc chồn nhỏ. Nhưng cũng may năm đó sư phụ đã từng nói, chồn nhỏ đi theo cùng với Tiểu Phượng Hoàng, mà Tiểu Phượng Hoàng chính là đối tượng mà Đại yêu lão Ma Tước phải bảo vệ, là người đứng đầu cầm yêu trong thiên hạ, chắc là sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Bây giờ hắn nghĩ hai đầu linh thú chắc có thể đều ở trong Đại Hoang. Ở Vân Môn chăm sóc người nhà vài ngày, chờ hai đứa con gái trở về, Dương Bách Xuyên sẽ lên đường đi Đại Hoang.
Sau khi bảo Triệu Nam truyền tấn cho đại đồ đệ Độc Cô Hối đưa sự đệ sư muội trở về tông môn, một mình Dương Bách Xuyên đi tới Âm Sát cốc.
Trôi qua trăm năm, Bộ Thanh Mai vẫn chưa từng ra ngoài, vẫn đang luyện hóa Âm Sát Trụ, điều này khiến Dương Bách Xuyên có chút lo lắng,
định đi thăm nàng một chút.
Trăm năm không gặp, nàng vẫn bị nhốt ở Âm Sát Trụ, nói không cô đơn là giả.
Cũng may đám người Triệu Nam cũng vào thành thăm nàng.
Đã trăm năm rồi, bởi vì sự tồn tại của Âm Sát Trận khiến khí âm sát tích tụ mà khiến cả Sơn Cốc trở nên âm trầm, ngày thường đệ tử Vân Môn đều rất ít tới đây.
Dương Bách Xuyên xuất hiện ở đại điện Âm Sát, nếu không Kiều Phúc và Ngô Mặc Thu sẽ hiện thân hộ pháp bảo vệ.
“Bái kiến lão gia ~"
Kiều Phúc và Ngô Mặc Thu xưa nay đều là người hầu Dương gia tự cho mình, toàn bộ Vân Môn cũng chỉ có hai người bọn họ xưng hô với Dương Bách Xuyên là lão gia.
“Không cần đa lễ, Thanh Mai có thay đổi gì không?” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Hồi bẩm lão gia, Thanh Mai chủ mẫu trăm năm qua...
Kiều Phúc còn chưa dứt lời, trong đại điện đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm.
"
Sắc mặt Dương Bách Xuyên biến đổi, không kịp hỏi nhiều đã vội vàng đẩy cửa đại điện ra.
Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên đẩy ra cánh cửa lớn của điện âm Sát, một dòng âm sát cường đại ập đến trước cửa hiệu, Dương Bách Xuyên vận chuyển chân khí để ngăn cản, nhưng Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ không có tu vi cao như hắn, trực tiếp bị lực lượng âm sát này ném bay ra ngoài.
Dương Bách Xuyên phất tay tung ra một chưởng xua tan dòng khí âm sát này, sau đó nhìn thấy vết rách xuất hiện trên đại điện m Sát.
Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Trụ âm Sát xuất hiện vết rách chứng tỏ Bộ Thanh Mai đã hoàn thành hấp thụ lực âm Sát, hiện tại sắp ra ngoài.
Nền đất dưới vực sâu của quật Ma Vương đã dựng dục trụ âm Sát vô số năm, bị Trương Thiến phong ấn Bộ Thanh Mai vào trong đó để tra tấn thần hồn của nàng. Sau đó Dương Bách Xuyên chém chết Đại Tộn ma đầu, tiêu diệt Trương Thiến đoạt Trấn Hồn Linh, tiêu trừ sự khống chế của Trấn Hồn Linh với Bộ Thanh Mai, nhưng thần hồn của nàng lại hợp nhất với trụ âm Sát, không ra được.
Nếu ra ngoài sẽ bị hồn phi phách tán.
Dương Bách Xuyên cho Bộ Thanh Mai tu luyện công pháp quỷ tu ‘Phong Đỗ Quyết, chỉ cần Bộ Thanh Mai có thể luyện hóa hấp thu Trụ Âm Sát, không chỉ không sao, ngược lại có thể có được một cơ duyên.
Còn việc Bộ Thanh Mai hấp thu xong Trụ âm Sát được thiên địa dựng dục có thể đạt đến tu vi gì, Dương Bách Xuyên cũng không biết, hoàn toàn xem tạo hóa của nàng.
Khoảng cách từ lúc nàng trở về Vân Môn đến lúc ra đã trăm năm, Bộ Thanh Mai đã hấp thu luyện hóa Trụ âm Sát suốt trăm năm, cuối cùng hôm nay cũng có động tĩnh.
Dương Bách Xuyên biết Bộ Thanh Mai sắp ra ngoài.
Nàng thành công luyện hóa Trụ âm Sát.
Dương Bách Xuyên rất chờ mong Bộ Thanh Mai sẽ đạt được thành tựu gì?
“Rắc rắc ~”
Một tiếng nứt vỡ rõ ràng vang lên trong đại điện.
Toàn bộ điện âm Sát tràn ngập sát khí màu tro đen dày đặc.
Ngoài cửa, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ muốn đi vào nhưng lại không thể chống đỡ được lực lượng của Trụ âm Sát nên không vào được.
“Kiều Phúc, các ngươi đi xuống đi, nơi này có ta, không có việc gì. Dương Bách Xuyên phất tay đóng lại cửa đại điện, phòng ngừa sát khí tản ra kinh động đến việc tu luyện của đệ tử Vân Môn.
Đối với người tu chân, loại sát khí này có tác dụng ngược lại.
Chính giữa đại điện âm Sát, sát khí hội tu quay cuồng, thật sự kh ủng bố, Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào Trụ âm Sát không chớp mắt. Thật ra hắn cũng có chút lo lắng tu vi của Bộ Thanh Mai có vấn đề gì hay không.
Rạng sáng ngày hôm sau, tiếng nổ thứ hai vang lên.
“Ầm đùng
Lúc này dòng khí lan tận trời, Dương Bách Xuyên không thể không vận chuyển chân khí để phòng ngự.
Toàn bộ đại điện bị khí âm Sát che kín, duối tay không nhìn thấy năm ngón tay.